Tuesday, December 17, 2013

Phỏng vấn "Thơ Lê Văn Tài"

Vẫn là mùa quà tặng, nhưng này là mình tặng... người. Đọc lời đề tặng thì biết. Trong hình, một trẻ một già mặt mũi ngây ngô, còn cô nàng cười tươi như hoa kia thì... không trẻ không già ;-) 


Tú Trinh và Lê Văn Tài (xa xa là Hoàng Ngọc Trâm), photo by Lê Phong


Phỏng vấn "Thơ Lê Văn Tài" 

Yêu quý mừng anh Lê Văn Tài tuổi 70 “sáng tạo lão”


Tú Trinh:
Quý thính giả đang theo dõi cuộc trò chuyện giữa Tú Trinh và thi hoạ sĩ Lê Văn Tài trên SBS Radio.
Thưa, tôi biết ông là Lê Văn Tè, tôi biết ông hiện hữu. Nhưng ông là ai? Ông tự vẽ chân dung mình đi?

Thơ Lê Văn Tài:
Chân dung tự hoạ (theo bút pháp hồn nhiên)
From a real paradise A man sings for his fate
Từ đáy thuỷ dâm tôi bước ra
Tôi - con bò đực bị vắt sữa
Kẻ tự do giữa đất trời
Kẻ ăn mày quê nhà trên trái đất vô trú xứ


Tú Trinh:
Ông nghe những loại nhạc nào?


Thơ Lê Văn Tài:
Con sao so long
Bản giao hưởng văn minh lúa nước
Khúc trượt chân đĩa nhạc lõm
Hallelu(JAZZ) hú tình
Huyền thoại về một đất nước tho thơm từ chiếc khăn chùi miệng
Điệp khúc: mời ông “người”, bà “người”...
Hành khúc Pepsi Coca-cola


Tú Trinh:
Điều gì khiến ông nhức đầu?


Thơ Lê Văn Tài:
Ai sinh ra tôi
Cội người và giấc mơ mầm nhú
Biển - người đàn bà mang thai
Chuyện che nắng che mưa
Đêm thị giác mù làm sao thấy
Thẩm mỹ trâu bò húc không chạm tới mạch đá ngầm
Ai để quên chiếc nón lá nghìn năm trong khóm trúc


Tú Trinh:
Hiện giờ trong cái giỏ thần kì của ông đeo trên người, có gì trong đó?


Thơ Lê Văn Tài:
Đôi giày há mõm diễn xướng
Dịch thể nắng
Kinh nhật tụng
Thơ cụ thể 1 2 3 4 5 6
Thái độ của nhân gian
Trang sách - vú
Giấc mơ cắm rễ và tôi


Tú Trinh:
Không gian nào ông thích nhét mình vào trong đó nhất? Không phân biệt sung sướng hay mắc kẹt?


Thơ Lê Văn Tài:
Bóng đen khoe mõm
Bầu trời nhe răng cán cuốc
Bếp nhân gian lửa khóc cười
Lỗ trú xứ
Nẻo về vú rằm trăng cổ tích
Sân khấu tôi/em
Chỗ đứng của thi ca cong chân nhón gót

Tú Trinh:
Và thời gian, thời điểm nào ông hay bị/được sung sướng và mắc kẹt nhất?


Thơ Lê Văn Tài:
Thơ off and on
Mùa trời đất biện bày
Khoảnh khắc vì sao mai 'ready-make'
Thức giấc trong tư thế cụt đuôi Giữa đêm tình động Khát
Cáiđ ầur ơi vỡ họng trời tiếng hát


Tú Trinh:
24 tiếng đồng hồ trong một ngày bình thường ông làm những gì?


Thơ Lê Văn Tài:
Sống
Đi
Á nờ ăn
Tưởng tượng
Bất tận ngáp
Gãi
Đối thoại tù mù


Tú Trinh:
24 tiếng đồng hồ trong một ngày khác, một ngày quá tỉnh nào đó, thì ông làm những gì?


Thơ Lê Văn Tài:
Trách nhiệm sống là nối kết sợi dây lòi tói
Tôi dùng bài thơ con vẹt học nói - để cứu dân tộc tôi
Vượt qua bồn nước tiểu Marcel Duchamp
Lấy khẩu cung trước văn bản (c)hết
Ảo giác về một mùi hương của thời gian
Nằm đứng
Nuốt


Tú Trinh:
Tôi biết, khi hỏi câu này, ông sẽ nói “hỏi như vậy là bỏ mẹ rồi”, nhưng tôi vẫn hỏi. Trong vài dòng, hãy mô tả sứ mệnh của ông với thế giới này.


Thơ Lê Văn Tài:
Đầu tư trí thức đương thời Để cứu bài thơ trật đường rày
Giải thoát một thực tại
Chia lửa Bài thơ vú
Hướng dẫn cách đi vào ngôi nhà chính mình
Hướng dẫn cách leo cây khi bị bồ đá


Tú Trinh:
Câu cuối, ông khuyên hay tâm tình gì với những người sáng tác trẻ?


Thơ Lê Văn Tài:
Cuộc mổ bò phương ngữ không cần dao to búa lớn
Chữ BÙN viết hoa
Đối thoại với những bóng ma đốt đền
Dreamistry (bào chế giấc mơ)
Trả biển cái cần câu lý ngư vọng nguyệt
Hành hương về chốn không quê nhà
Húc cho gãy đổ chiến hào truyền thống hàng dậu thưa


Tú Trinh:
Cám ơn thi hoạ sĩ Lê Văn Tài đã sáng tác và vẽ thơ, cám ơn một lần nữa vì đã cho thơ của ông trả lời phỏng vấn của tôi.


Thơ Lê Văn Tài:
Tui có biết mẹ gì đâu!(*)


Sydney 12.2013 
Tú Trinh 

-- 
(*)Phần trả lời của "Thơ Lê Văn Tài" (trừ câu cuối) là tập hợp các tựa bài thơ của thi sĩ Lê Văn Tài, trong quyển "Thơ Lê Văn Tài" do Nguyễn Hưng Quốc biên tập và giới thiệu, Văn Mới và Tiền Vệ xuất bản, 2013. 

Còn đây là phần Tú Trinh và Lê Văn Tài trình diễn bài thơ này: 






Tuesday, December 10, 2013

thơ Chu Thụy Nguyên chắc ăn tặng Tú Trinh nửa bài

Tiếp tục mùa quà tặng, nhân một lần mình và anh Hoàng Ngọc-Tuấn có một cuộc chuyện trò về rượu và nghệ sỹ, phát thanh trên SBS Radio Vietnamese Program. Khoe luôn, lần ấy người trong cuộc nói và nghe thôi mà say!

Người gần gần hít phải hương rượu trong câu chuyện, say lây! Cũng hiểu được. Nhưng người xa xa cũng loay hoay làm sao mà... say lây! Vậy nên say xong tỉnh dậy, nhà thơ Chu Thụy Nguyên viết một bài thơ tặng hai anh em.

Tất nhiên được tặng quà ai mà chả thích, và cái gì thì giấu chứ thơ hay tranh thì khoe. Đặc biệt là lần này mình hông có "ép"nhà thơ, và phần mình chỉ có nửa bài, lol.


Photo by Trinh Nguyen 04.2010




THƠ. VÀ NHỮNG GIỌT RƯỢU MỘT MÌNH.
Chu Thụy Nguyên



Tặng cô Tú Trinh và anh Hoàng Ngọc-Tuấn

Buổi sáng một mình rót
ly rượu thật nồng ly
rượu tràn đầy hương của
ngày hôm qua hay hương

của một thời xa vắng
dẫu hương gì thì ta
vẫn chỉ một mình bạn
bè xa lắc xa lơ

lắm lúc tự trách thân
ai dung rủi mình đến
xứ nầy hay bởi vì
mình bị mê hoặc bởi

những chiếc lá thật diêm
dúa trước lúc lìa đời
những cành thông bây giờ
đứng lặng yên tắm mình

trong lất phất tuyết đầu
mùa lất phất những hạt
trắng trên lông những con
sóc nhỏ đang đứng chờ

tôi ở sân sau uống
uống đi cho thật ấm
nồng để bước ra ngoài
cho chúng vài nắm hạt

đủ mùi những nắm hạt
chúng đang thèm và đợi
một món nợ dễ thương
rượu một mình đắng môi …

11.2013

Thursday, December 5, 2013

thơ Lê Vĩnh Tài (hình như) đã tặng Tú Trinh

Bạn sẽ đồng ý rằng, thú vị khi mình được ai đó làm thơ rồi tặng mình ;-) tất nhiên rồi! Nhưng mà sẽ thú vị hơn nữa, khi mà... mình thành công, ép nhà thơ tặng thơ cho mình.

Và đây là 5 bài thơ nhỏ, nhỏ như chuyện xòe bàn tay, đếm ngón tay, ai ngờ đâu có thể khiến mình gật gù.

Nhân tháng 12, ngày 5, khí trời khiến người ta dễ chịu, như xòe tay 5 ngón như hoa, mời đọc 5 bài thơ mình "ép" nhà thơ Lê Vĩnh Tài tặng. Còn nhà thơ bị ép tặng thì... đề như thế này:

5 bài thơ (hình như) đã tặng Tú Trinh :-)

 Lê Vĩnh Tài



Picture by Trinh Nguyen



bạn có thể tin hay không tin

rằng người ta có thể bị mất một giấc mơ


khi bất chợt bạn thấy
một chiếc áo lót của ai
bỏ quên trên dây phơi
bay phất phơ như chiếc vỏ lột của một con sâu bướm khổng lồ

hay trong đêm tối
một vòng sáng mờ đom đóm
bạn hãy quờ tay
cố chạm vào nó
nho nhỏ xanh xanh
rất lâu sau khi vòng sáng đó biến mất
bạn vẫn không tin ma là thật
ma ma phật phật
đã chiến hữu còn ma
đã bố lại chơi cha
mẹ có điên không mẹ?

thế giới này chỉ là một bãi rác
xả theo ý thích của chúng nó
bạn hãy chia nhỏ giấc mơ
như bài vi phân nhức óc
ngày xưa ta đi học
cho đến khi giấc mơ nhỏ xíu vừa bằng nắm tay
bạn hãy nắm chặt lại
không chúng nó giằng mất
như giằng mất nồi cơm
rồi nhét vào bạn một của nợ, bằng rơm
của thằng Ngô
đêm nằm như thể cành khô
chọc vào
nghẹn họng

niềm vui lớn lao nhất mà bạn có thể rút ra
sau khi mất giấc mơ
là luôn luôn nói láo
như nói rằng không bao giờ mình nhìn chiếc áo
lót của ai...

nếu không, người ta sẽ nhìn bạn. Như nhìn
một con thú. Mất giấc mơ. Trong chuồng. Ở sở thú...
 




tôi không biết cuộc đời dưới dạng thái nào


khó sống quá
khi người ta chỉ biết rủ nhau đi làm một cốc bia
và lắc lăng căng viên đá
đến khi nó tan ra sau khi cương cứng

lo âu đau đớn thất vọng mệt mỏi
như là một thứ gì
nham nhám bên hông của hộp diêm
chờ để bật lên
một tia lửa ủ ngầm
từ que diêm của người khác

chẳng có ai
đã xa lạ khi ta thành người lạ
những người chết thường để lại mẩu ký ức nho nhỏ
lạ lùng
về họ
như một tiếng ho cuối cùng trong phòng cấp cứu
giọt mồ hôi trên trán
ánh mắt nhìn khi ta lau mặt cuộc đời dịu dàng
và bất công lâu đến thế

dù bạn có là nhà thơ
bạn sẽ thất bại
như bác sĩ sau ca phẫu thuật u não
u đựng u đại
ngôn ngữ của bạn bao giờ cũng nhai lại
không sỗ sàng như cuộc chơi
vui dã man. với đủ trò người ta quy định
mỗi sáng lên dây cót đủ năm vòng:
rửa mặt, đánh răng, ăn, đổ xăng và chạy
đi đâu?
 




về đâu?


sau khi làm tổn thương người yêu mến nhất
và ra ngoài
thấy tuổi thơ cũng mất
từ lâu

những đám mây trên đầu
bay hơi dài như khúc xương màu trắng
không có hình đầu lâu

mọi thứ như một ly chanh đường
quấy lên
chua ngọt
đừng lo, chỉ là ly nước chanh thôi mà
đừng để nó làm ta buồn như vậy
nước mắt nhiều khi
cũng như toát mồ hôi...

bạn đừng nhìn nghiêng
vì một nửa khuôn mặt sẽ bị tối
và nụ cười bị cắt làm đôi

về thôi...




sống hết mình một trăm phần trăm

và muốn đi thật xa


vì lẽ gì mà không chịu làm một việc gì ra hồn
vì lẽ gì không chịu làm một việc gì
luôn miệng kêu ca về việc mình không làm gì
luôn kêu ca...

không làm sao hiểu nổi
không làm sao chịu nổi
không làm sao sống nổi
tưởng rằng ngôn ngữ là độc nhất
với một thứ văn chương cuồng điên
cũng không ai chịu nổi

chúng sẽ là thơ ca
hay chúng đã chấm hết rồi
thật tội
chúng sẽ được chọn
hay chỉ còn chút dấu vết ngày xưa
lưa thưa
về thế giới chỉ toàn bí ẩn
về thế kỷ anh hùng

không ai chịu hành động
mở miệng chờ sung
rụng lung tung
cả những thứ cũ rích cũng thành huyền bí
và bí rị

hãy nhắm mắt và tưởng tượng về một trận bão
thấy sự ngây thơ và trinh trắng của cát vàng
bị xuyên vào thật sâu
chưa kịp đau
đã nghe một tiếng vỗ cánh rất nhẹ
toé loe. dọt lẹ. khoẻ re
như bò kéo xe



và văn chương

cuồng điên mới có thể nhận thấy


tiền không thể mọc lên như cỏ trong rừng
đến thì
nhẵn túi


Monday, October 21, 2013

In a quarrel | Trong một lần sinh sự

Chincherinchee, photo by Trinh Nguyen


In a quarrel

for my friend and my tutor Clint Caward

I am writing
about communicating something
It’s not significant if I am the greatly gifted
It’s not relevant if I am thoroughly and professionally trained
I don’t care if it might resonate and linger
Kind of not for anything?

Isn’t that my initial thoughts are amazing?
Probably not!
Isn’t that what I want to say in the first place are important?
Not sure!
Although I don’t always know what I want to say
Me neither!
But let me
stay in the moment

Let me stay in the moment
You don’t get locked in to do that!
I could make things different
since we all born artists
That nonsense!

Do you remember the moment you started to lie?
Mom, I met an alien on my way school
Dad, I had been changed into an elephant this morning
That moment you artist awoke  
Kidding!

I am
just writing
and responsible for what I started

Isn’t that my initial thoughts are amazing?
Going a little nuts!
Isn’t that what I want to say in the first place are important?
Such a moment!
Although most of the time I don’t know what I want to say...
Now trending
#untitled
#weird
#void

Isn’t that my initial thoughts are amazing?
Don’t let lots of thoughts cross your mind
Isn’t that what I want to say in the first place are important?
Don’t let artistic devil creeps in your soul
Although most of the time I don’t know what I want to say...  
Don’t hold back

I am
having multiple identities
staying in the moment
just writing
and about communicating something.

Sydney, 09.2013
Tú Trinh


Chincherinchee


Trong một lần sinh sự 

tặng Clint Caward, vừa là bạn vừa là gia sư của tôi

Tôi đang viết,
để truyền đi một thứ gì đó
Chuyện tôi có thứ năng khiếu trời ban hay không, chẳng quan trọng
Chuyện tôi có được đào tạo bài bản hay không, chẳng liên quan
Tôi cũng không quan tâm liệu những điều tôi viết có gây nên ngân vang âm vọng
Ủa, chẳng để làm gì cả à?

Không phải những khởi nghĩ của tôi khá hay ho sao?
Có lẽ không!
Không phải những gì tôi muốn nói liền đây mang đầy ý nghĩa sao?
Không chắc đâu!
Mặc dù tôi không bao giờ biết mình muốn nói gì
Tôi cũng chẳng biết!
Nhưng hãy để tôi
cư trú trong hiện tại này

Hãy để tôi cư trú trong thứ hiện tại này
Bạn không bị nhốt lại khi làm thế!
Tôi có thể tạo ra sự khác biệt cho nhiều điều lắm
vì tất cả chúng ta vốn sinh ra là những nghệ sĩ
Nói nhảm!

Bạn có nhớ cái giây phút bạn bắt đầu nói dối không?
Mẹ ơi, con gặp một người ngoài hành tinh trên đường đến trường
Ba ơi, sáng nay con bị biến thành một con voi
Khoảnh khắc đó người nghệ sĩ trong bạn thức giấc
Nói đùa à?

Tôi đang
chỉ viết thôi
và chịu trách nhiệm trước những gì mình khởi sự

Không phải những khởi nghĩ của tôi khá hay ho sao?
Có chút điên loạn!
Không phải những gì tôi muốn nói liền đây mang đầy ý nghĩa sao?
Loé sáng!
Mặc dù phần lớn thời gian tôi không biết mình muốn nói gì
Xu hướng ngày nay là
#untitled (không tựa)
#weird (kì dị)
#void (trống rỗng)

Không phải những khởi nghĩ của tôi khá hay ho sao?
Đừng để quá nhiều cân nhắc chi phối đầu óc bạn
Không phải những gì tôi muốn nói liền đây mang đầy ý nghĩa sao?
Đừng để quỷ dữ của sáng tạo xâm nhập tâm hồn bạn
Mặc dù phần lớn thời gian tôi không biết mình muốn nói gì
Đừng kềm nén

Tôi đang
mang trong mình nhiều căn tính
cư trú trong hiện tại
chỉ viết thôi
để truyền đi một điều gì đó.

Sydney, 09.2013
Tú Trinh 

Sunday, October 6, 2013

Đôi co với Thiện

Ageing geranium. Photo by Trinh Nguyen


Viết là đi xuyên thời gian. Hôm nay một ngày như hôm qua của tháng 4. Tôi cũng không tìm thấy được mặt trời, mặt trời Sydney đắp mền ngủ. Trong lạnh lẽo cuối thu, tôi cuối tháng và tôi chạy trốn. 

Tôi còn rất nhiều lúc cần nhìn lên trời. Tôi còn những mảnh ý nghĩ vụn như mây trời trôi dạt, hoá mưa rồi lại lần nữa thành mây. Thiện chia cho tôi với, một chút kiêu ngạo vô biên đó. Để tôi đứng thẳng như cột đá linh thiêng của người thổ dân mà làm người chờ mặt trời mỗi sáng.
Tôi mang đôi giày cũ. Tôi đứng giữa con đường không tên trong tiềm thức.
Tôi đóng cửa tháng 1, tôi chốt chặn tháng 2, tôi làm ngơ tháng 3 và tôi hoảng loạn tháng 4.
K. ơi, R. ơi, L. ơi, P. ơi, tôi là ai?
Đến nỗi tôi không có được một hố thẳm đìu hiu mà trú ngụ.

Thiện = Phạm Công Thiện
 K. = Keats
 R. = Rimbaud
 L. = Lorca
 P. = Paz
 Tôi = Tú Trinh
 Tôi đi lạc và tôi ngồi đó
 giữa những bàn ghế trắng
dưới những cây dù trắng
 quanh tiếng thở than của đài nước
trong thứ ánh sáng xanh hắt ra từ hốc mắt
 tôi vẫn đi lạc và tôi vẫn ngồi đó.

 Tú Trinh
 Glebe, 04.2013

Monday, September 23, 2013

At the moment I believe | Trong khoảnh khắc này tôi tin

Photo by Trinh Nguyen 2009


At the moment I believe 

... men and women can be friends
... boys and girls can be friends
... I was an orange tree in my past life
... then I rode a broom stick
... and I drank the moon.

 Trong khoảnh khắc này tôi tin 

 ... đàn ông và đàn bà có thể trở thành bạn bè
 ... con gái con trai có thể trở thành bè bạn
 ... kiếp trước tôi là một cây cam
 ... rồi tôi cưỡi chổi
 ... và tôi đã uống cạn mặt trăng.

 Sydney 09.2013
 Tú Trinh 

Monday, September 16, 2013

Wisteria from the sky - Hoa tử đằng từ trời 2013

Wisteria from the sky, photos by Trinh Nguyen


wisteria plumes
sweep the earth, and soon
the rains will fall
(Masaoka Shiki ) 


những chùm tử đằng
quét qua trái đất và sớm thôi
mưa rơi 
(Masaoka Shiki - bản dịch của Tú Trinh) 

like cascade like lantern  
như thác lũ như đèn lồng


Wisteria from the sky


Wisteria - a color from the memory


Wisteria - lantern


Wisteria - fading out


Wisteria


Wisteria - cascade


Wisteria - from the memory


Hoa chụp ở nhà chị Lệ Mai và anh Phạm Quang Tuấn, Lansvale, 09/2013

Friday, May 31, 2013

Yarn - sợi thương năm cũ

Ngày cuối cùng của tháng Năm, 2013.
Bỗng nhớ những cuộn len, nhớ cái cảm giác dịu tay, nhớ những sợi thương năm cũ...

Yarn, all photos by Tú Trinh


Yarn



Yarn



Yarn



Yarn



Yarn



Yarn



Tuesday, May 21, 2013

May and wood sorrel

Thiệt ra là mình bận rộn, nhưng mà là cái dạng 'busy of doing nothing' trong mắt nhiều người.

Không sao, vì vốn là mình nhanh (nhảu đoảng, hihi) một số chuyện, và một số chuyện khác mình chậm như ốc sên (à, ví dụ như chuyện học lái xe), nên cũng chẳng còn hờn tủi gì. Chỉ là quyết không để người khác nặng nhẹ, coi thường mình (và người mình quý mến) hay loại trừ mình.

Tất cả những gì mình muốn là mình giỏi hơn chính mình ngày hôm qua thôi. Để làm được tất cả những điều này, mình may mắn, ngay lúc này đây mình có sức khoẻ, và mình có sự ủng hộ của người thương và bạn bè. Vậy thì đâu có cớ gì để than phiền, phải không?
Cắm mặt làm đi.

Yellow woodsorrel, photo by Tú Trinh
with SamSung Galaxy S IV

Bây giờ khác xưa ha, hồi xưa thế này là nhảy dựng lên, kiêu hãnh rời đi. Bây giờ thì khác. Vì trong lòng hay nói lảm nhảm câu này một mình: không ai muốn biết chuyện gian khổ của một người thất bại, người ta chỉ muốn nghe câu chuyện khó khăn thất bại của một người thành công.

Mình không ham muốn cụm từ 'thành công' đó đâu, nhưng mình muốn mình là 'người làm được việc', và 'tạo ra sự khác biệt', cho chính mình và cho những người quanh mình, dù có thể mình không biết hết tên tuổi họ. 

Quyết định gõ vài chữ rồi quay lại với những abcd 'cơm áo gạo tiền'. Từ bao giờ mình hay gào lên cụm từ này nhỉ? Từ bao giờ mình lén lút khóc nhè rồi cắn răng làm tiếp nhỉ? Chắc là từ khi quyết tâm 'tạo ra sự khác biệt', và sau nữa là làm cho được cái chuyện mà ông già mình canh cánh trong lòng ổng, mà từ lòng ổng nó chuyển sang lòng... mình. Có lẽ vì rằng, ước mơ và khát khao (và cả mỡ bụng)... không tự nhiên sinh ra và mất đi, nó chỉ di chuyển từ người này sang người khác.

Nhớ mấy đứa nhỏ ở nhà. Một đứa thì giữa đêm phát điên mà mình không có bên cạnh nó. Đứa kia thì bảo là "Dao nay saigon mua nhieu. Em di me mai duoi nhung con duong nang, mong su buon te trong minh bi dot chay di. Roi mua ve, tra lai tat ca cho em. Ngay nao em cung uot sung. Em song lai het nhu thoi ngay xua vay t a. Khac la khong con t o day".

 Hoa chua me mùa này sắc vàng thao thiết. Sydney mùa này nắng vàng như mật. Nhưng nghe rét người. Đến năm thứ 5 vẫn in-between...


Saturday, April 20, 2013

Tháng Tư ghé Glebe

in the middle of Glebe, horizontally and vertically
all pictures here by Tú Trinh 



Thiện viết:
Viết là đâm nổ mặt trời. Nhìn lên trời tháng tư tại Paris, tôi tìm không ra mặt trời: mặt trời đã chạy trốn.



Way out from Glebe


Way out from Glebe



Thiện lại nói:
Tôi còn gì nữa để nhìn lên trời, phương trời tháng tư? Tôi còn gì nữa để nhìn lên phương trời? Chỉ còn lòng kiêu ngạo vô biên.
K. ơi, tôi là R.!
Chỉ còn lòng kiêu hãnh mênh mông như phương trời. Phương trời tháng tư.
Tôi không còn biết ca hát. Tôi chỉ biết nói ồn ào trên vực thẳm đìu hiu.



Glebe - a place to love in Sydney


Glebe - a place to love in Sydney



Glebe - a place to love in Sydney


Glebe - a place to love in Sydney


Thiện = Phạm Công Thiện
 K. = Keats
 R. = Rimbaud

Tuesday, April 2, 2013

thành phố mưa ban sáng

Australian native iris - photo by Tú Trinh 




mưa rơi ngoài cửa sổ
không có chút dấu vết nào của café trong bếp
không có mùi hương mảnh dẻ phấn thơm nàng vẫn dùng
người thông dịch viên không đi làm ngày hôm nay đâu
nàng bị mất việc rồi
nàng tắt hết máy tính, điện thoại, chuông báo thức
nàng hay con mèo vàng quấn mền ú nu lười biếng lim dim ngủ trên ghế sofa nhỉ
 
sáng hôm đó thứ tư công nhân vệ sinh vẫn đúng giờ đi đổ rác khu Ryde
tầng 20 toà nhà ở Pyrmont các kỹ sư vò đầu với bản vẽ từ đêm trước
lũ trẻ hiếu động chọc ghẹo nhau trên xe bus suốt đường đến trường
dân văn phòng Sydney sải những bước chân dài trên sàn diễn thời trang đường phố hối hả
 
người ta bận tính toán xem nếu trễ một tích tắc thì chuyện gì xảy ra
bao nhiêu thiên hà sẽ mất đi trong một giây
bao nhiêu ngôn ngữ bản địa biến mất mỗi ngày
bao lâu nữa Cyprus hồi phục nền kinh tế
bao lâu nữa Bắc Hàn phát động tấn công nước Mỹ
bao lâu nữa lại thêm một vụ đánh bom tự sát ở Trung Đông
 
không ai biết nàng đang ngủ vùi
trong giấc ngủ nàng làm thơ
trong bài thơ có con chim hong nắng
trong nắng có cánh đồng hoa diên vỹ
trong một bông hoa có con sâu mắt một mí
ngủ vùi
 
không ai biết con sâu đang ngủ vùi
trong giấc ngủ con sâu trình diễn thơ
trong bài thơ có thành phố ướt mưa ban sáng
trong thành phố có một ngôi nhà và một chiếc sofa trắng
trong sofa có một người hình như mỉm cười
và ngủ vùi
 
03.2013
Tú Trinh


Australian native iris
 

Friday, March 22, 2013

Once upon a time in Manila - life

Manila 01.2013 - all photos by Tú Trinh



Once upon a time in Manila
the 20th level's view 

Once upon a time in Manila
the 20th level's view


Once upon a time in Manila
old day building 


Once upon a time in Manila
old day fountain  


Once upon a time in Manila
somewhere in a villa 


Once upon a time in Manila
Jeepney on the road 

Once upon a time in Manila
Bougainvillea 

Once upon a time in Manila
the beauty 


Once upon a time in Manila
the... others :))


Once upon a time in Manila
Jeepney - God blesses our trip :) 

Once upon a time in Manila
Memorare Manila 

Once upon a time in Manila
Manila Bay