Và đây là 5 bài thơ nhỏ, nhỏ như chuyện xòe bàn tay, đếm ngón tay, ai ngờ đâu có thể khiến mình gật gù.
Nhân tháng 12, ngày 5, khí trời khiến người ta dễ chịu, như xòe tay 5 ngón như hoa, mời đọc 5 bài thơ mình "ép" nhà thơ Lê Vĩnh Tài tặng. Còn nhà thơ bị ép tặng thì... đề như thế này:
5 bài thơ (hình như) đã tặng Tú Trinh :-)
Lê Vĩnh Tài
Picture by Trinh Nguyen |
bạn có thể tin hay không tin
rằng người ta có thể bị mất một giấc mơ
khi bất chợt bạn thấy
một chiếc áo lót của ai
bỏ quên trên dây phơi
bay phất phơ như chiếc vỏ lột của một con sâu bướm khổng lồ
hay trong đêm tối
một vòng sáng mờ đom đóm
bạn hãy quờ tay
cố chạm vào nó
nho nhỏ xanh xanh
rất lâu sau khi vòng sáng đó biến mất
bạn vẫn không tin ma là thật
ma ma phật phật
đã chiến hữu còn ma
đã bố lại chơi cha
mẹ có điên không mẹ?
thế giới này chỉ là một bãi rác
xả theo ý thích của chúng nó
bạn hãy chia nhỏ giấc mơ
như bài vi phân nhức óc
ngày xưa ta đi học
cho đến khi giấc mơ nhỏ xíu vừa bằng nắm tay
bạn hãy nắm chặt lại
không chúng nó giằng mất
như giằng mất nồi cơm
rồi nhét vào bạn một của nợ, bằng rơm
của thằng Ngô
đêm nằm như thể cành khô
chọc vào
nghẹn họng
niềm vui lớn lao nhất mà bạn có thể rút ra
sau khi mất giấc mơ
là luôn luôn nói láo
như nói rằng không bao giờ mình nhìn chiếc áo
lót của ai...
nếu không, người ta sẽ nhìn bạn. Như nhìn
một con thú. Mất giấc mơ. Trong chuồng. Ở sở thú...
tôi không biết cuộc đời dưới dạng thái nào
khó sống quá
khi người ta chỉ biết rủ nhau đi làm một cốc bia
và lắc lăng căng viên đá
đến khi nó tan ra sau khi cương cứng
lo âu đau đớn thất vọng mệt mỏi
như là một thứ gì
nham nhám bên hông của hộp diêm
chờ để bật lên
một tia lửa ủ ngầm
từ que diêm của người khác
chẳng có ai
đã xa lạ khi ta thành người lạ
những người chết thường để lại mẩu ký ức nho nhỏ
lạ lùng
về họ
như một tiếng ho cuối cùng trong phòng cấp cứu
giọt mồ hôi trên trán
ánh mắt nhìn khi ta lau mặt cuộc đời dịu dàng
và bất công lâu đến thế
dù bạn có là nhà thơ
bạn sẽ thất bại
như bác sĩ sau ca phẫu thuật u não
u đựng u đại
ngôn ngữ của bạn bao giờ cũng nhai lại
không sỗ sàng như cuộc chơi
vui dã man. với đủ trò người ta quy định
mỗi sáng lên dây cót đủ năm vòng:
rửa mặt, đánh răng, ăn, đổ xăng và chạy
đi đâu?
về đâu?
sau khi làm tổn thương người yêu mến nhất
và ra ngoài
thấy tuổi thơ cũng mất
từ lâu
những đám mây trên đầu
bay hơi dài như khúc xương màu trắng
không có hình đầu lâu
mọi thứ như một ly chanh đường
quấy lên
chua ngọt
đừng lo, chỉ là ly nước chanh thôi mà
đừng để nó làm ta buồn như vậy
nước mắt nhiều khi
cũng như toát mồ hôi...
bạn đừng nhìn nghiêng
vì một nửa khuôn mặt sẽ bị tối
và nụ cười bị cắt làm đôi
về thôi...
sống hết mình một trăm phần trăm
và muốn đi thật xa
vì lẽ gì mà không chịu làm một việc gì ra hồn
vì lẽ gì không chịu làm một việc gì
luôn miệng kêu ca về việc mình không làm gì
luôn kêu ca...
không làm sao hiểu nổi
không làm sao chịu nổi
không làm sao sống nổi
tưởng rằng ngôn ngữ là độc nhất
với một thứ văn chương cuồng điên
cũng không ai chịu nổi
chúng sẽ là thơ ca
hay chúng đã chấm hết rồi
thật tội
chúng sẽ được chọn
hay chỉ còn chút dấu vết ngày xưa
lưa thưa
về thế giới chỉ toàn bí ẩn
về thế kỷ anh hùng
không ai chịu hành động
mở miệng chờ sung
rụng lung tung
cả những thứ cũ rích cũng thành huyền bí
và bí rị
hãy nhắm mắt và tưởng tượng về một trận bão
thấy sự ngây thơ và trinh trắng của cát vàng
bị xuyên vào thật sâu
chưa kịp đau
đã nghe một tiếng vỗ cánh rất nhẹ
toé loe. dọt lẹ. khoẻ re
như bò kéo xe
và văn chương
cuồng điên mới có thể nhận thấy
tiền không thể mọc lên như cỏ trong rừng
đến thì
nhẵn túi
cám ơn Trinh đăng bài nha
ReplyDeletecung thu vi kg kem khi minh duoc "ngia" qua cua ban bao lau tuy thich :)) Lau roi moi doc duoc may bai tho ma kg co cam giac.. ngan
ReplyDeleteThay mặt nhà thơ Lê Vĩnh Tài, cám ơn bạn hihi, mời... "ngía" thoải mái, lol
Delete