Monday, September 17, 2012

Rất chậm rãi




Lần hẹn hò đầu tiên ở nhà tôi.
Nàng kể cho tôi nghe chuyện miền đông nam nước Pháp. Để rượu được ngon, người ta thuê những người nghệ sỹ đồng quê ngày ngày đến hát nơi những ruộng nho vùng Provence.
Tiếng hát ru nho ngủ buổi chiều tà, gọi nho dậy lúc hừng đông, giữ nho dưới ánh mặt trời. Tiếng hát rủ rê nho nhú cành non, bung lá nõn, kết trái mới. Tiếng hát thúc giục nho tô màu, toả hương, tạo vị.
Tôi đề nghị nàng hát thử một đoạn nào đó.
Nàng nhìn tôi chăm chú. Nhón chân. Rót một ly vang đỏ. Uống cạn. Im lặng. Mặc quần áo.
Rời đi.

Chưa bao giờ mùa xuân dửng dưng như vậy. Tôi lại quay cuồng với công việc. Suy nghĩ nhanh. Thao tác gọn lẹ. Ra quyết định dứt khoát. Thoát khỏi công việc, đã tối mịt. Không có cuộc gọi nào của nàng.
Hình ảnh những ruộng nho thấp thoáng trong đầu tôi. Nhất là trong những buổi sáng ngày nắng đẹp. Rồi những ngày mưa tuôn. Cả những ngày không nắng không mưa. Không có tin nhắn nào của nàng.

Lần gặp thứ hai. Sau hai mùa lá cây ngân hạnh xanh rồi lại vàng.
Nàng đến. Với lỉnh kỉnh đồ trên tay. Lại im lặng. Và ở lì trong bếp. Bàn ăn khuya hôm đó đầy hương vị... nàng. Món xúp cá bouillabaisse kiểu truyền thống Marseille. Món pissaladière đặc trưng của Nice. Một ít lettuce. Và dâu tây. Rượu rosé.
Tôi mặc tạp dề và bắt đầu rửa dọn. Nàng chọn nhạc. Chỉnh âm lượng rất nhỏ. Tôi chỉ nghe loáng thoáng lời ca.
Having a simple meal. Having a good old laugh. After a day in the field. Beside you, a smiling muse. (Một bữa ăn nhỏ giản dị. Một chuyện cười hay đã cũ. Sau một ngày dài trên đồng. Bên cạnh, nàng thơ mỉm cười).
Nàng cự tuyệt không cho tôi đưa về.

Đêm đó. Giấc ngủ tôi treo ngược nơi những giàn nho xứ Provence. Nắng trải vàng mật ong khắp thung lũng núi đồi. Làn da trẻ con mùa hè ngâm ngâm màu mật ong. Nụ cười nàng rạng rỡ óng ánh mật ong. Tiếng hát cất lên từ những ruộng nho thơm hương mật ong.
Thành phố được ngày ấm áp. Thức dậy. Tôi sờ sờ tay lên mặt mình. Có con ong nào miền đông nam nước Pháp cắn tôi sao?

Thêm một mùa lá rẻ quạt. Lần gặp thứ ba. Rất khuya.
Cửa mở. Tôi kéo nàng vào lòng. Dịu dàng. Quấn quýt. Ôm. Thật lâu.
Tôi vẫn ôm nàng. Đi đến kệ sách. Chọn cuốn Les Lettres de mon Moulin. Nàng có chút ngạc nhiên. Ngồi xuống ghế sofa. Giở ra đúng truyện “Les Étoiles”.[*] Đọc cho nàng nghe. Thiện cảm. Chậm rãi. Tôi cảm nhận được những cử động rất nhỏ của nàng trong lòng mình.
Văn Alphonse Daudet hiền hoà. Bình minh thảo nguyên. Thác suối reo vui. Đồi núi ướt mưa. Đêm đầy sao yên ả.

Ban mai có mùi hương cơn mưa đêm qua.
Nàng trở mình. Chống cằm nhìn tôi chăm chú. Da thịt thoắt ẩn hiện trong những tia sáng đầu ngày. Nhón chân bước xuống giường. Rót một lyrosé. Thanh âm rượu chạm vào thành ly mới quyến rũ làm sao. Nàng hớp từng ngụm rượu ngọt. Trong lặng lẽ. Mặc quần áo.
Nhưng làm sao tôi có thể để nàng rời đi.

Tú Trinh
Sydney, 09.2012


_________________________
[*]Truyện ngắn “Những vì sao”, trong tuyển tập truyện ngắn Les Lettres de mon Moulin [Những lá thư từ cối xay gió của tôi] của Alfonse Daudet, nhà văn Pháp thế kỷ 19. Tác giả đã tự mua một cái cối xay gió già nua và ngồi đó viết nên tuyển tập này. Cái cối xay ngày nay vẫn còn ở Fontvieille, vùng Provence.


 

8 comments:

  1. chàng tuyệt quá, nàng cũng hay, chị thích những bức tranh trong đó, 2 con người không bị cơm áo gạo tiền làm cho xấu xí ;-) Phải chi con người luôn lắng nghe cảm xúc của mình, và được làm theo những gì họ mong ước ;-D

    ReplyDelete
  2. Cám ơn Titi :) hehe, mà nhân vật tôi giới tính rất không rõ ràng :P:P:P

    ReplyDelete
  3. hihi, mấy nhân vật xưng tôi anh thấy đều vậy á :-P

    ReplyDelete
    Replies
    1. Anh đem bụng anh mà suy ra em, đúng hem? :))

      Delete
  4. há há... thế càng hay :-))

    ReplyDelete
  5. Hai bạn này dịu dàng quá! Đọc mãi cũng ko thấy mình bây giờ trong đó chút nào. Mà lúc đọc đến "Những vì sao", chị hơi ngạc nhiên vì lựa chọn đó của 2 bạn ấy.

    Nhưng mà mãi sau khi ttc gửi link thì hai hôm sau mới đọc được. Rất chi là nhẹ nhàng, kiểu như: đây là cái đời sống mà mình cũng chuẩn bị sẵn sàng nhưng chưa từng sống. (ý này là trích từ nàng B.Anh và "Bốn mùa trời và đất" mà ra)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em có chú thích cuối truyện mà, cái windmill đó thuộc vùng Provence, và Alfonse Daudet cũng là người thuộc vùng Provence, dù ông sống ở Paris là chủ yếu :)

      Delete