Hôm nay tôi muốn giới thiệu Maki. Muốn lưu lại một chút Maki ở đây.
Nhân dịp Maki sinh nhật 25 tuổi (với tôi, đây là một cột mốc quan trọng của đời người, và vì nó là một số lẻ... xinh đẹp). Nhân lúc tôi đang có hứng tự spam blog của mình :P Nhân dịp tôi bỗng yêu thích playlist em Maki và bạn Ka của em làm cho tháng đặc biệt này. Nhân dịp abcd và xyz...
Maki là sư đệ của tôi, ở ngôi trường cấp 3 thân yêu và kỳ lạ Phổ Thông Năng Khiếu. Tôi đã biến mất khỏi trường rất lâu rồi em mới vào trường. Chúng tôi gặp mặt ngoài đời chắc chừng 10 lần là nhiều nhất tính đến giờ. Nhưng cái chuyện đứng/ngồi trước mặt nhau đó có quan trọng gì đâu. Maki là một người bạn có thể cùng tôi nói... nhảm (ồ, không phải tôi cố tình không nghiêm túc, nhưng không có từ nào "đắt" hơn nữa).
Tình cảm kỳ lạ giữa chúng tôi. Tôi không cố trình bày. Tôi chỉ đưa ví dụ. Ví dụ như... một đứa mắc kẹt ở Úc, 1 đứa chật vật ở Đức, nhưng chúng tôi hẹn nhau cùng coi Lễ Khai Mạc Thế Vận Hội ở Anh vừa rồi. Ôm laptop và tivi trò chuyện với nhau suốt 5 tiếng đồng hồ. Cùng gào rú khi thấy những cô gáo xinh đẹp đến từ những đảo quốc ít người biết tới. Cùng cười ha hả khi và bình luận về đồng phục các đoàn liệu có phản ánh tinh thần đất nước của họ hay là nó "made in China" lúc thi đấu rách thì sao... Ngớ ngẩn cùng nhau vậy đấy. Rồi chúng tôi hẹn nhau 4 năm nữa...
Tôi không viết dông dài nữa. Vô vấn đề chính đây. Playlist tháng 09.2012 thiệt dễ thương. Dễ thương như ngày chúng ta 25 tuổi. Có dịu dàng, có hoang mang, có nồng nàn, có rộn ràng...
Tú Trinh.
--
KaKi - Playlist 09.2012
KI: Chắc mẩm mọi người còn bội thực với playlist tháng trước nên tháng này, nhân dịp-mà-ai-cũng-biết-là-dịp-gì đấy, hai bạn KaKi sẽ làm một playlist nhẹ nhàng, dễ chịu hơn. Thật ra ý tưởng gốc được chôm từ tạp chí âm nhạc khá đình đám của Mỹ là Pitchfork, các nghệ sĩ được phỏng vấn về những album, ca khúc mang nhiều dấu ấn trong đời họ từ tuổi ấu thơ đến lúc thành danh, với cái mốc 5-10-15-20-25-... làm tượng trưng. Ka và Ki không nghệ sĩ gì cho cam, nhưng cũng bon chen một lần, coi như là một cách đổi vị cho mọi người vậy. Enjoy!
KA: Nói thật, tuổi thơ của bạn Ka hoàn toàn không có dính dáng gì đến âm nhạc cả. Chỉ có hình ảnh của sóng biển, bãi cát trắng, những ngọn cây và núi đồi. Vầng, nghe thiệt là nhà quê, nhưng sự thật là thế. Hồi nhỏ, Ka chỉ thích đi biển vào 5AM, trưa thì qua công viên đối diện nhà chơi trốn tìm, tối thì tụ tập với đám trẻ hàng xóm.Bắt đầu lên cấp 3 Ka mới làm quen với việc nghe nhạc theo album. Cơ mà Ki năn nỉ quá nên mình cũng rang ngồi động não xem thử có bài hát nào vào thời điểm 5, 10, 15 tuổi không nhỉ?! Hầu như mình chỉ nói về thời điểm chung chung, chứ không hẳn cụ thể là nghe cái này năm 5 tuổi, hay 15 tuổi, chỉ là trong khoảng thời gian 4 đến 6 tuổi, hay 14 đến 16 tuổi đó mà thôi.
LINK: http://www.mediafire.com/?mdpic8ja4awqk4x
KI: Martika – Toy Soldiers
Nhắc đến Martika, nhiều người sẽ hỏi cô là ai? Nhưng cá chắc khi nghe Toy Soldiers nhiều người sẽ thấy vô cùng quen thuộc. Ngày xưa, lúc Việt Nam bắt đầu mở cửa hội nhập, kinh tế còn khá khó khăn nên quảng cáo chưa ngập mặt như bây giờ, các khoảng trống giữa các chương trình truyền hình thường được lấp bằng những video ca nhạc nước ngoài. Nào là Richard Marx, Elton John, Michael Jackson, v.v… Mà bạn từ nhỏ đã mê các cô xinh nên rất thích cô Martika và cô Belinda Carlisle. Mà vì nhỏ quá chưa biết chữ nên chỉ gọi hai cô là cô Tóc Ngắn và cô Bãi Biển (clip bài Circle In The Sand của Carlisle được quay ở biển). Và Toy Soldiers là cái mô tê gì cũng chưa biết nên chỉ tạm gọi là bài „X-tép bai X-tép“ (…) nên lúc google để kiếm lại bài này khá vất vả vì thiếu thông tin.
Mà giờ nhìn lại công nhận cô Martika xinh thiệc!
KA: Michael Jackson - Beat It
Chắc chắn là trẻ em đứa nào thời này cũng điên cuồng vì anh Mai-cồ (Ki - hình như hồi đó toàn gọi là Mai-cơn :|). Ka nhớ hồi đó, Ka và đám anh chị em họ trong nhà siêu ngưỡng mộ anh Mai-cồ, cứ đang tụ tập chơi trò chơi mà nghe TV đang phát nhạc của anh Mai-cồ là bỏ hết, chạy vào nhà xem hết chương trình nhảy nhót theo từng động tác của anh Mai-cồ rồi mới quay lại chơi tiếp được.
Sau này lớn lên, Mai-cồ hết hay như hồi còn nhỏ nhưng lúc nào Ka cũng có cảm tình với ảnh. Năm 2009, Mai-cồ ra đi, mình thấy cả một tuổi thơ cũng buồn theo. Không biết có bạn nào như mình không nhỉ?!
KI: Alanis Morissette – Ironic
Chắc còn rất nhiều bạn bè nhớ đến những cuốn lưu bút chuyền tay ngày xưa với mục Tự bạch? Trong phần tự bạch lúc đấy, mục „Âm nhạc“ lúc đấy của bạn Ki chắc chắn sẽ không thể thiếu Alanis Morissette. Ngày đó, thông tin một cô gái trẻ nhất lịch sử đoạt giải Grammy danh giá Album của năm thật sự rất đáng ngưỡng mộ với một đứa trẻ con như bạn Ki. Cò thể còn quá nhỏ để hiểu hết âm nhạc của Alanis, nhưng cứ hồn nhiên thích cô vì cô có tóc dài xinh, cô tưng tửng, quằn quại, nhạc cô cũng lạ, đỡ chán tai, mà cô lại có nhiều giải Grammy thế nên chắc chắn cô phải hay hơn khối thể loại boyband ngoài kia.
Và ở năm 2012, khi nghe lại Alanis, bạn thấy cô lúc đó còn tài năng, thú vị hơn 37 lần so với Taylor Swift - kẻ dám soán ngôi vị nghệ sĩ trẻ nhất đoạt Grammy Album của năm từ thần tượng tuổi thơ của tôi!! :-w
KA: Charles Trenet – La Mer
Hồi nhỏ, Ka sống cùng ông bà ngoại ở Đà Nẵng, ông ngoại tuy làm công việc lao động nặng nhọc (thi công mấy công trình trò chơi bằng sắt ở công viên) tay chân lúc nào cũng lấm lem vì bụi sắt nhưng lại có một tâm hồn siêu nghệ sĩ. Sáng nào ông cũng nghe đài radio trong lúc uống trà trước khi đi làm, trưa thì tranh thủ lúc đợi cơm bà ngoại thì ông mở nhạc đọc sách (ông có nguyên 1 tủ sách siêu đồ sộ, mà nhờ đó mỗi lúc rảnh rỗi, Ka cũng đọc ké :D), chiều đi làm về thì đi ra biển hóng gió và lại đọc sách hoặc lên sân thượng chăm sóc cây cảnh… Ka chỉ nhớ ông thích nhạc Pháp lắm, trưa nào cũng bật 1 album nhạc pháp để đọc sách.
Đến 2 năm trước, lúc xem phim The Diving Bell And The Butterfly, nhạc phim có bài này, mình mới ồ ra, “á, thì ra là bài nì, hồi xưa trưa nào cũng nghe lúc ăn cơm”. Rồi xong tự dưng thấy vui hẳn lên mặc dù phim siêu buồn.
KI: Jamiroquai – Virtual Insanity
Khi qua thời 13, 14 mê R&B, hip hop và các chị các anh đen lưỡng trùng trục như TLC, Destiny’s Child, Nelly này kia, đến giai đoạn 15 tuổi, gu nhạc có vẻ tĩnh hơn một chút, bắt đầu nghe cổ điển khá nhiều và cũng bắt đầu làm quen với jazz. Biết đến Jamiroquai thật ra cũng từ một bài jazz/bossa-nova khá hay là Corner of the Earth. Theo dõi các chương trình âm nhạc quốc tế trên TV và làm quen một số bài hát khác của Jamiroquai (King For A Day, Virtual Insanity, Deeper Underground); ấn tượng đầu tiên là mấy cái video clip của anh rất long lanh (đương nhiên là so vào thời đó) mà mình thì rất mê mấy quả hoành tráng như vậy. Rồi từ phần nhìn mà phần nghe cũng ngấm từ từ. Hai trong những đĩa đầu tiên mua tại tiệm VNT trên Cao Thắng ngày xưa chính là Synkronized và A Funk Odyssey của Jamiroquai. Hồi đấy dậy thì nên tâm tính dại dột, tốn rất nhiều tiền của vào cái tiệm này. Hừm.
KA: Linkin Park - In The End
Hồi 12, 13 tuổi vào SG, chơi với các bạn nghe nhạc nước ngoài mình mới ồ à, kiểu giống như được mở ra 1 chân trời mới. Mà công lao lớn nhất đó thuộc về bạn Hà Anh, trong mắt Ka lúc đó kiểu, wow, bạn nì sao biết nhiều nhạc hay thế. Thế là mình cũng lao vào nghe các bạn boyband đẹp trai hot boy như BSB, N’sync…
Đến năm 14 tuổi thì trong lúc đi học thêm, có 1 bạn nam, quên tên rồi, cứ ngồi bàn tán về album mới của Linkin Park, mình cũng tò mò, mượn nghe thử. Thế là sau đó, năm 14 tuổi đến khoảng đầu ĐH, mình chuyển sang nghe rock, suốt ngày lượn lờ tiệm đĩa 79-81 để mua album nhạc. :D Hồi xưa mình có nguyên 1 bộ sưu tập đĩa nhạc, nhiều đĩa nhạc hay lắm, nào là Marilyn Manson, Megadeth, Scorpions, Rage Against the Machine, Metallica, AC/DC, Ozzy Osbourne, Pink Floyd, Queen, Nirvana, Guns N’ Roses…. Thế đấy dù không thích các albums sau của Linkin Park nhưng phải thừa nhận Hybrid Theory là album rock đầu tiên mà mình nghe.
KI: Radiohead – All I Need
Thật ra biết đến Thom Yorke trước khi biết đến Radiohead của anh, từ bản duet I’ve Seen It All với Björk và album The Eraser – kỷ niệm âm nhạc với Bùi vì cả 2 thằng đều chết mê album này. Khi bắt đầu du học bên này và điều kiện thông tin thả cửa, bắt đầu đọc và tìm hiểu các tạp chí âm nhạc trên mạng và bắt đầu làm quen với Radiohead và các album đình đám của nhóm. Phải nói rằng Radiohead cũng có đóng góp đáng kể trong cái sự „trầm cảm tuổi trẻ“ của bạn Ki. Cũng rất trùng hợp là vào thời gian đó, Radiohead tự tung ra album In Rainbows mà không cần hãng đĩa ghi âm nào trên website của mình dưới dạng mp3. „Người mua“ có thể đưa ra bất kỳ một mức giá nào mà mình mong muốn. Đương nhiên với sinh nghèo mà lại còn keo như bạn Ki thì tội gì bỏ ra xu teng nào để nghe nhạc, bởi nên cứ để là 0 đồng. Nhớ vào ngày release đĩa này cứ háo hức refresh đi refresh lại trang web của nhóm cả ngày… Và đến bây giờ, In Rainbows vẫn là album của Radiohead mà bạn Ki khoái nhất. Radiohead và Björk có lẽ cũng là hai nghệ sĩ đầu tiên đưa đường dẫn lối bạn đến với nhạc indie.
Tạp chí âm nhạc duy nhất mà bạn Ki mua ở bên này là một tờ Rolling Stone với Thom Yorke trên cover. Ở ga Halberstadt, một ngày trước Giáng Sinh.
KA: Amy Winehouse - Back To Black
Lại là một album khác đánh dấu bước chuyển trong phong cách nghe nhạc của Ka. Mình còn nhớ chính xác là album này được mua ở cửa hàng VNT trên đường Cao Thắng do anh chủ tiệm giới thiệu (lần đầu tiên và cũng là duy nhất vào đây, do nhà xa nhé, ko phải do shop ko hay đâu :D). Nghe xong thì sở thích rock hầm hố chuyển qua giai đoạn nhẹ nhàng mang âm hưởng buồn đời Hồi mua album thì cô này chưa nổi lắm, nghe được 3,4 tháng thì cổ lại nổi như cồn ở MTV. Với bạn Ki thì Radiohead và Björk là hai nghệ sĩ đầu tiên đưa đường dẫn lối đến với nhạc indie còn với Ka thì người đánh dấu cột mốc đó chắc chắn phải là Amy Winehouse. (Vầng, Amy Winehouse rõ là không indie chút nào, nhưng sau album này thì mình siêng mày mò kiếm nhạc hơn :D)
KI: Hot Chip + Robert Wyatt + Geese – We’re Looking For A Lot Of Love
Có lẽ tới thời điểm này gu nhạc của bạn Ki đã đạt đến trình độ tạp nhạp thượng thừa, nên cũng chọn 1 bài khá tả pí lù mà dạo này đang nghe nhiều. Kết hợp giữa Hop Chip – 1 band nhạc electronic khá nhí nhảnh với Robert Wyatt – một bậc lão thành trong nhạc rock Anh chịu ảnh hưởng nhiều của jazz; sản phẩm của họ lại hài hòa đến bất ngờ, mặc dù cũng không biết nên xếp vào thể loại nào cho đặng. Thôi thì cũng mong bản thân mỗi năm một già, một dễ tính hơn, tai nhạc cũng tạp nhạp hơn để không bỏ lỡ bất kỳ một album, một nghệ sĩ hay ho nào hen. :D
KA: Elliott Smith - Between the Bars
Năm nay mình mới 24 tuổi, không như Ki già đã 25 xuân xanh. Nếu chọn 1 album mà nghe hoài không chán thì chắc chắn sẽ là Either/Or chắc có lẽ số lần nghe đã lên đến đơn vị hàng trăm. Không biết nói gì nhiều về album này, mời mọi người nghe nhạc thôi. :)
KaKi