Tuesday, December 17, 2013

Phỏng vấn "Thơ Lê Văn Tài"

Vẫn là mùa quà tặng, nhưng này là mình tặng... người. Đọc lời đề tặng thì biết. Trong hình, một trẻ một già mặt mũi ngây ngô, còn cô nàng cười tươi như hoa kia thì... không trẻ không già ;-) 


Tú Trinh và Lê Văn Tài (xa xa là Hoàng Ngọc Trâm), photo by Lê Phong


Phỏng vấn "Thơ Lê Văn Tài" 

Yêu quý mừng anh Lê Văn Tài tuổi 70 “sáng tạo lão”


Tú Trinh:
Quý thính giả đang theo dõi cuộc trò chuyện giữa Tú Trinh và thi hoạ sĩ Lê Văn Tài trên SBS Radio.
Thưa, tôi biết ông là Lê Văn Tè, tôi biết ông hiện hữu. Nhưng ông là ai? Ông tự vẽ chân dung mình đi?

Thơ Lê Văn Tài:
Chân dung tự hoạ (theo bút pháp hồn nhiên)
From a real paradise A man sings for his fate
Từ đáy thuỷ dâm tôi bước ra
Tôi - con bò đực bị vắt sữa
Kẻ tự do giữa đất trời
Kẻ ăn mày quê nhà trên trái đất vô trú xứ


Tú Trinh:
Ông nghe những loại nhạc nào?


Thơ Lê Văn Tài:
Con sao so long
Bản giao hưởng văn minh lúa nước
Khúc trượt chân đĩa nhạc lõm
Hallelu(JAZZ) hú tình
Huyền thoại về một đất nước tho thơm từ chiếc khăn chùi miệng
Điệp khúc: mời ông “người”, bà “người”...
Hành khúc Pepsi Coca-cola


Tú Trinh:
Điều gì khiến ông nhức đầu?


Thơ Lê Văn Tài:
Ai sinh ra tôi
Cội người và giấc mơ mầm nhú
Biển - người đàn bà mang thai
Chuyện che nắng che mưa
Đêm thị giác mù làm sao thấy
Thẩm mỹ trâu bò húc không chạm tới mạch đá ngầm
Ai để quên chiếc nón lá nghìn năm trong khóm trúc


Tú Trinh:
Hiện giờ trong cái giỏ thần kì của ông đeo trên người, có gì trong đó?


Thơ Lê Văn Tài:
Đôi giày há mõm diễn xướng
Dịch thể nắng
Kinh nhật tụng
Thơ cụ thể 1 2 3 4 5 6
Thái độ của nhân gian
Trang sách - vú
Giấc mơ cắm rễ và tôi


Tú Trinh:
Không gian nào ông thích nhét mình vào trong đó nhất? Không phân biệt sung sướng hay mắc kẹt?


Thơ Lê Văn Tài:
Bóng đen khoe mõm
Bầu trời nhe răng cán cuốc
Bếp nhân gian lửa khóc cười
Lỗ trú xứ
Nẻo về vú rằm trăng cổ tích
Sân khấu tôi/em
Chỗ đứng của thi ca cong chân nhón gót

Tú Trinh:
Và thời gian, thời điểm nào ông hay bị/được sung sướng và mắc kẹt nhất?


Thơ Lê Văn Tài:
Thơ off and on
Mùa trời đất biện bày
Khoảnh khắc vì sao mai 'ready-make'
Thức giấc trong tư thế cụt đuôi Giữa đêm tình động Khát
Cáiđ ầur ơi vỡ họng trời tiếng hát


Tú Trinh:
24 tiếng đồng hồ trong một ngày bình thường ông làm những gì?


Thơ Lê Văn Tài:
Sống
Đi
Á nờ ăn
Tưởng tượng
Bất tận ngáp
Gãi
Đối thoại tù mù


Tú Trinh:
24 tiếng đồng hồ trong một ngày khác, một ngày quá tỉnh nào đó, thì ông làm những gì?


Thơ Lê Văn Tài:
Trách nhiệm sống là nối kết sợi dây lòi tói
Tôi dùng bài thơ con vẹt học nói - để cứu dân tộc tôi
Vượt qua bồn nước tiểu Marcel Duchamp
Lấy khẩu cung trước văn bản (c)hết
Ảo giác về một mùi hương của thời gian
Nằm đứng
Nuốt


Tú Trinh:
Tôi biết, khi hỏi câu này, ông sẽ nói “hỏi như vậy là bỏ mẹ rồi”, nhưng tôi vẫn hỏi. Trong vài dòng, hãy mô tả sứ mệnh của ông với thế giới này.


Thơ Lê Văn Tài:
Đầu tư trí thức đương thời Để cứu bài thơ trật đường rày
Giải thoát một thực tại
Chia lửa Bài thơ vú
Hướng dẫn cách đi vào ngôi nhà chính mình
Hướng dẫn cách leo cây khi bị bồ đá


Tú Trinh:
Câu cuối, ông khuyên hay tâm tình gì với những người sáng tác trẻ?


Thơ Lê Văn Tài:
Cuộc mổ bò phương ngữ không cần dao to búa lớn
Chữ BÙN viết hoa
Đối thoại với những bóng ma đốt đền
Dreamistry (bào chế giấc mơ)
Trả biển cái cần câu lý ngư vọng nguyệt
Hành hương về chốn không quê nhà
Húc cho gãy đổ chiến hào truyền thống hàng dậu thưa


Tú Trinh:
Cám ơn thi hoạ sĩ Lê Văn Tài đã sáng tác và vẽ thơ, cám ơn một lần nữa vì đã cho thơ của ông trả lời phỏng vấn của tôi.


Thơ Lê Văn Tài:
Tui có biết mẹ gì đâu!(*)


Sydney 12.2013 
Tú Trinh 

-- 
(*)Phần trả lời của "Thơ Lê Văn Tài" (trừ câu cuối) là tập hợp các tựa bài thơ của thi sĩ Lê Văn Tài, trong quyển "Thơ Lê Văn Tài" do Nguyễn Hưng Quốc biên tập và giới thiệu, Văn Mới và Tiền Vệ xuất bản, 2013. 

Còn đây là phần Tú Trinh và Lê Văn Tài trình diễn bài thơ này: 






Tuesday, December 10, 2013

thơ Chu Thụy Nguyên chắc ăn tặng Tú Trinh nửa bài

Tiếp tục mùa quà tặng, nhân một lần mình và anh Hoàng Ngọc-Tuấn có một cuộc chuyện trò về rượu và nghệ sỹ, phát thanh trên SBS Radio Vietnamese Program. Khoe luôn, lần ấy người trong cuộc nói và nghe thôi mà say!

Người gần gần hít phải hương rượu trong câu chuyện, say lây! Cũng hiểu được. Nhưng người xa xa cũng loay hoay làm sao mà... say lây! Vậy nên say xong tỉnh dậy, nhà thơ Chu Thụy Nguyên viết một bài thơ tặng hai anh em.

Tất nhiên được tặng quà ai mà chả thích, và cái gì thì giấu chứ thơ hay tranh thì khoe. Đặc biệt là lần này mình hông có "ép"nhà thơ, và phần mình chỉ có nửa bài, lol.


Photo by Trinh Nguyen 04.2010




THƠ. VÀ NHỮNG GIỌT RƯỢU MỘT MÌNH.
Chu Thụy Nguyên



Tặng cô Tú Trinh và anh Hoàng Ngọc-Tuấn

Buổi sáng một mình rót
ly rượu thật nồng ly
rượu tràn đầy hương của
ngày hôm qua hay hương

của một thời xa vắng
dẫu hương gì thì ta
vẫn chỉ một mình bạn
bè xa lắc xa lơ

lắm lúc tự trách thân
ai dung rủi mình đến
xứ nầy hay bởi vì
mình bị mê hoặc bởi

những chiếc lá thật diêm
dúa trước lúc lìa đời
những cành thông bây giờ
đứng lặng yên tắm mình

trong lất phất tuyết đầu
mùa lất phất những hạt
trắng trên lông những con
sóc nhỏ đang đứng chờ

tôi ở sân sau uống
uống đi cho thật ấm
nồng để bước ra ngoài
cho chúng vài nắm hạt

đủ mùi những nắm hạt
chúng đang thèm và đợi
một món nợ dễ thương
rượu một mình đắng môi …

11.2013

Thursday, December 5, 2013

thơ Lê Vĩnh Tài (hình như) đã tặng Tú Trinh

Bạn sẽ đồng ý rằng, thú vị khi mình được ai đó làm thơ rồi tặng mình ;-) tất nhiên rồi! Nhưng mà sẽ thú vị hơn nữa, khi mà... mình thành công, ép nhà thơ tặng thơ cho mình.

Và đây là 5 bài thơ nhỏ, nhỏ như chuyện xòe bàn tay, đếm ngón tay, ai ngờ đâu có thể khiến mình gật gù.

Nhân tháng 12, ngày 5, khí trời khiến người ta dễ chịu, như xòe tay 5 ngón như hoa, mời đọc 5 bài thơ mình "ép" nhà thơ Lê Vĩnh Tài tặng. Còn nhà thơ bị ép tặng thì... đề như thế này:

5 bài thơ (hình như) đã tặng Tú Trinh :-)

 Lê Vĩnh Tài



Picture by Trinh Nguyen



bạn có thể tin hay không tin

rằng người ta có thể bị mất một giấc mơ


khi bất chợt bạn thấy
một chiếc áo lót của ai
bỏ quên trên dây phơi
bay phất phơ như chiếc vỏ lột của một con sâu bướm khổng lồ

hay trong đêm tối
một vòng sáng mờ đom đóm
bạn hãy quờ tay
cố chạm vào nó
nho nhỏ xanh xanh
rất lâu sau khi vòng sáng đó biến mất
bạn vẫn không tin ma là thật
ma ma phật phật
đã chiến hữu còn ma
đã bố lại chơi cha
mẹ có điên không mẹ?

thế giới này chỉ là một bãi rác
xả theo ý thích của chúng nó
bạn hãy chia nhỏ giấc mơ
như bài vi phân nhức óc
ngày xưa ta đi học
cho đến khi giấc mơ nhỏ xíu vừa bằng nắm tay
bạn hãy nắm chặt lại
không chúng nó giằng mất
như giằng mất nồi cơm
rồi nhét vào bạn một của nợ, bằng rơm
của thằng Ngô
đêm nằm như thể cành khô
chọc vào
nghẹn họng

niềm vui lớn lao nhất mà bạn có thể rút ra
sau khi mất giấc mơ
là luôn luôn nói láo
như nói rằng không bao giờ mình nhìn chiếc áo
lót của ai...

nếu không, người ta sẽ nhìn bạn. Như nhìn
một con thú. Mất giấc mơ. Trong chuồng. Ở sở thú...
 




tôi không biết cuộc đời dưới dạng thái nào


khó sống quá
khi người ta chỉ biết rủ nhau đi làm một cốc bia
và lắc lăng căng viên đá
đến khi nó tan ra sau khi cương cứng

lo âu đau đớn thất vọng mệt mỏi
như là một thứ gì
nham nhám bên hông của hộp diêm
chờ để bật lên
một tia lửa ủ ngầm
từ que diêm của người khác

chẳng có ai
đã xa lạ khi ta thành người lạ
những người chết thường để lại mẩu ký ức nho nhỏ
lạ lùng
về họ
như một tiếng ho cuối cùng trong phòng cấp cứu
giọt mồ hôi trên trán
ánh mắt nhìn khi ta lau mặt cuộc đời dịu dàng
và bất công lâu đến thế

dù bạn có là nhà thơ
bạn sẽ thất bại
như bác sĩ sau ca phẫu thuật u não
u đựng u đại
ngôn ngữ của bạn bao giờ cũng nhai lại
không sỗ sàng như cuộc chơi
vui dã man. với đủ trò người ta quy định
mỗi sáng lên dây cót đủ năm vòng:
rửa mặt, đánh răng, ăn, đổ xăng và chạy
đi đâu?
 




về đâu?


sau khi làm tổn thương người yêu mến nhất
và ra ngoài
thấy tuổi thơ cũng mất
từ lâu

những đám mây trên đầu
bay hơi dài như khúc xương màu trắng
không có hình đầu lâu

mọi thứ như một ly chanh đường
quấy lên
chua ngọt
đừng lo, chỉ là ly nước chanh thôi mà
đừng để nó làm ta buồn như vậy
nước mắt nhiều khi
cũng như toát mồ hôi...

bạn đừng nhìn nghiêng
vì một nửa khuôn mặt sẽ bị tối
và nụ cười bị cắt làm đôi

về thôi...




sống hết mình một trăm phần trăm

và muốn đi thật xa


vì lẽ gì mà không chịu làm một việc gì ra hồn
vì lẽ gì không chịu làm một việc gì
luôn miệng kêu ca về việc mình không làm gì
luôn kêu ca...

không làm sao hiểu nổi
không làm sao chịu nổi
không làm sao sống nổi
tưởng rằng ngôn ngữ là độc nhất
với một thứ văn chương cuồng điên
cũng không ai chịu nổi

chúng sẽ là thơ ca
hay chúng đã chấm hết rồi
thật tội
chúng sẽ được chọn
hay chỉ còn chút dấu vết ngày xưa
lưa thưa
về thế giới chỉ toàn bí ẩn
về thế kỷ anh hùng

không ai chịu hành động
mở miệng chờ sung
rụng lung tung
cả những thứ cũ rích cũng thành huyền bí
và bí rị

hãy nhắm mắt và tưởng tượng về một trận bão
thấy sự ngây thơ và trinh trắng của cát vàng
bị xuyên vào thật sâu
chưa kịp đau
đã nghe một tiếng vỗ cánh rất nhẹ
toé loe. dọt lẹ. khoẻ re
như bò kéo xe



và văn chương

cuồng điên mới có thể nhận thấy


tiền không thể mọc lên như cỏ trong rừng
đến thì
nhẵn túi