Sunday, August 19, 2012

Hẹn bạn không thân




Bỗng nhiên Yuki hẹn. Mục đích cuộc hẹn hò giống những lần trước: gặp nhau. Lần này không hẹn ở trạm xe điện nữa. Tôi tự mình đi đến Darling Habour. Sau giờ làm, Yuki đợi sẵn. Một cột đèn xanh đỏ. Chúng tôi thấy nhau rồi mới cúp điện thoại. Vẫy tay. Tôi chờ đèn và băng qua đường.

Câu đầu tiên, Yuki nói: “Cuối cùng mày cũng tự đến được!” Chúng tôi cười vang. Trong đầu lúc này, chúng tôi đang nghĩ đến khả năng định hướng đường sá. Hai đứa ôm cái bằng ‘học lái’ đến năm thứ ba rồi. Vẫn chưa đủ can đảm thi lên P đỏ. Giấy phép tạm thời lái xe, không khó. Nhưng đó là với người bình thường. Chúng tôi bất thường. Hết sức tự nhiên, hai đứa ôm nhau. Văn hoá ôm này, chúng tôi thích nghi. Câu thứ hai tôi nói: “Nửa năm nhỉ!”.

Lần đầu, một quán ăn Thái. Ánh đèn vàng ấm. Sắc trắng chủ đạo. Giản dị sạch sẽ. Chọn dãy bàn gợi nhớ trường: kéo suốt chiều dài cửa tiệm, không có phân cách. Mấy em gái chạy bàn tràn trề năng lượng. Một em đồng tính. Chờ em đến gần, tôi gọi thức ăn. Cũng là em lúc tính tiền ra về. Một đồ nướng, một canh, một cơm, một tráng miệng. Chất đạm của bữa ăn là thịt gà. Định nếm thử bia Lào, nhưng vẫn đang mùa Ramadan.

Tiếng Anh làm mọi thứ không quá gần gũi. Cũng không quá xa lạ.

Những người bạn chung. Diana kết hôn, không đứa nào biết, đến khi thấy hình trên facebook. Valere sắp rời Sydney, một thời gian thật dài. Ừm, tôi có chút nhớ Valere! Đời sống tẻ nhạt. Mùa đông lạnh, lười, chỉ thích ngủ vùi. Hai bạn chung phòng mê thịt, không chịu ăn rau củ. Bữa giờ còn nướng bánh không? Những di chuyển. Về nhà. Ước mơ một chuyến đi con gái với nhau sang New Zealand. Tại sao là New Zealand thì không biết. Chắc vì nó gần.

Ra khỏi quán, bắt đầu xuýt xoa vì lạnh. Cùng đi bộ ra trạm Town Hall. Gió từ biển thổi vào lồng lộng. Chúng tôi nói về văn hoá hai thành phố không mấy liên quan gì nhau. Cùng ở Thái Bình Dương. Nơi chúng tôi sinh ra, lớn lên. Nhưng không còn thuộc về nữa. Những quán cà-phê dịu dàng của ký ức. Những hiệu sách làm quên mất thời gian. Những quán kem của tuổi thơ nhiệt đới thèm khát. Những năm tháng lớn lên tự cho phép mình “hưởng thụ”.

Ôm nhau một cái nữa. Xe điện hướng nhà tôi đến trước. Không có yếu tố kỳ lạ nào. Rào cản mãi còn đó.



Sydney, 08.2012.
Tú Trinh

6 comments:

  1. chị cũng không thể thân với những người bạn nước ngoài, chán thật :-(

    ReplyDelete
    Replies
    1. =)) chị Thơm Tho đợi em đổi quốc tịch, ước mơ của chị thành hiện thực liền, là bạn của người "đi ngoài ra nước" hahahah

      Delete
  2. Há há... Chị hem sợ đi ngoài ra nước, chỉ sợ trở thành người nổi tiếng là bạn bè dễ mất nhau nhất Á :-D

    ReplyDelete
    Replies
    1. :)) so vụ đó, chị Thơm Tho chỉ có hơn em, em có nên lo lắng từ bây giờ không? :))

      Delete
    2. Ôi chị nổi lềnh phềnh tính làm gì . Em Á, chịu khó xuất bản những gì trong này của em đi sẽ rõ :-)

      Delete
    3. Em in Tiền Vệ là xuất bản online đó chị :-) Mà em vốn tai tiếng rồi mà hehehehe

      Delete