Monday, August 1, 2011

Những mảnh ý nghĩ về thời gian


1.
Thời gian. Tôi nghĩ về thời gian khi tôi đang chờ đợi một điều gì — tôi muốn nó bay vụt đến với tôi. Tôi nghĩ về thời gian khi tôi đang thưởng thức một điều gì — tôi muốn nó dừng lại với tôi. Tôi nghĩ về thời gian khi tôi đã mất mát một điều gì — tôi muốn nó trôi ngược lại cho tôi. Tôi cũng nghĩ về thời gian khi tôi không muốn một điều gì xảy đến, không muốn một điều gì trôi đi, hay không muốn một điều gì trở lại.
 
2.
Nhưng, thời gian là gì? Có người cho rằng thời gian là chiều thứ tư của sự vật. Có người cho rằng thời gian chính là sự chuyển dịch của sự vật. Có người cho rằng thời gian là thước đo của sự thay đổi. Có người lại cho rằng mọi sự vật không ngừng thay đổi, nhưng thời gian thì bất biến. Và, cũng có người cho rằng thời gian là một dòng chảy bất tận, và trên dòng chảy đó, mọi sự vật trôi nổi từ một nơi nào chẳng rõ, đến một nơi nào chẳng rõ.
 
3.
Thời gian là một dòng chảy ư? Có lẽ thế, hay ít ra tôi vẫn thường có cảm giác như thế. Tôi thường nói: “Dòng thời gian...”, “Dòng đời...”, “Dòng lịch sử...” Và thỉnh thoảng tôi vẫn phát hiện mình “nhìn ngắm” thời gian như nhìn ngắm một dòng nước đang chảy. Tôi vẫn thường gọi những gì đã trôi qua là quá khứ, những gì chưa đến là tương lai, và những gì đang bồng bềnh trước mắt tôi là hiện tại.
 
4.
Tôi đứng trước hiện tại, và tôi thấy quá khứ càng lúc càng dày thêm, dày đến vô hạn, vì mọi thứ đều không ngừng trôi vào quá khứ. Tôi thấy tương lai vẫn mãi mãi là một bí mật, vì tôi không biết những gì sẽ đến với tôi. Tôi chỉ biết tôi đang đứng trước hiện tại. Nhưng hiện tại là gì khi nó không ngừng tuôn vào quá khứ? Tôi nói: “Tôi đứng trước hiện tại.” Và từng chữ tôi vừa thốt ra đã trôi vào quá khứ. Từng chữ trong câu nói tôi vừa thốt ra đã lập tức biến thành ký ức của tôi.
 
5.
Ôi, như thế, tôi không ngừng trôi vào quá khứ! Tôi đang sống với những ký ức, những ký ức về những ký ức, những ký ức về những ký ức về những ký ức, những ký ức về những ký ức về những ký ức về những ký ức... Ôi, có lẽ toàn thể hiện hữu của tôi thực sự chỉ có trong ký ức! Tôi không ngừng chạm khẽ vào hiện tại và lập tức nhận ra rằng mỗi cái chạm khẽ ấy đã biến thành ký ức của tôi.
 
6.
Tôi không thể sống bên ngoài thời gian. Tôi không thể thoát ra khỏi thời gian. Tôi không thể không suy nghĩ về thời gian. Nhưng, càng suy nghĩ về thời gian, tôi càng không ngừng nhận ra rằng tôi — chính tôi — chỉ hiện hữu trong ký ức của tôi.

Lê Liễu Chi
 
 
------------------------
ghép lại từ những mảnh ý nghĩ ngẫu nhiên và rời rạc trong nhật ký của những năm qua

No comments:

Post a Comment