Wednesday, March 1, 2006

Giấc mơ lạc chiều, chiều đã muộn





sao dòng sông cứ lầm lì miết về xuôi?
trong tia sóng nhỏ thoát thai ra biển là chiều
chiều dài hơn mọi chiều cộng lại
trong con ốc là một người đàn ông hát tình ca thật buồn

mối tình gầy,
dài,
và cong
vầng trán phớt xanh màu rêu cũ
chẳng đủ sức đi hết vầng trán ấy
bất lực vứt con dao găm ra khỏi giấc mơ mình
say thật thà nên triết lý mang âm điệu tình ca
chiều vẫn dài hơn mọi chiều cộng lại

nắng cạn tận đuôi mắt người con gái
nắng gọi
nắng khêu tim ngọn đèn ký ức
lên khói
lớp vỏ người thực đen hơn chiếc bóng
trước uy lực của sự tương phản
người ta tự giam mình trong lòng bàn tay
bàn tay khi úp khum khum như nấm mộ

viếng mộ
viếng bàn tay khi úp
viếng con thuyền bị lật úp, lật úp từ chối biển
cỏ xanh phủ lên sự nằm thỏa mãn, sự nằm tuyệt vọng
thèm tan vào chiều
chiều cứ dài hơn mọi chiều cộng lại
những buổi diễn tập cho một lần đêm vĩnh viễn

thử sáng tạo ra cái chết chính mình trong mòn mỏi
có công ty nào nhận dịch vụ này không nhỉ
giả thiết được đặt ra ngồn ngộn
thơm lắm
rực rỡ lắm
hương hoa hồng trắng là đoạn cuối thước phim về cái chết
trung cảnh hay toàn cảnh nhỉ
để thấy được người giữa rất chiều

dế
có nhiều con dế
nhiều con dế ngỡ một đời độc thân than vãn
giờ man dại thu càng lảo đảo lao vào nhau
cỏ buồn hát tình ca cô độc

trăng xa nghễu nghện cứng đờ
lây cứng đờ cho một kẻ sẽ nằm sấp xuyên đêm
chẳng thể khước từ mùa

đom đóm yêu nhau chằng chịt bãi tha ma
cỏ đau bầm dập
não mệt nhoài liên tục hỏi: đêm chưa?

nhân vật chính của bài thơ đã oằn oại như một sự thoát thai
chưa kịp thoát thai
đá trở về đá
giấc mơ đầm đìa một ban mai
chiều mãi dài hơn mọi chiều cộng lại
với kẻ mộng du chiều đi tìm con ốc
trong con ốc là một người hát tình ca thật buồn…


Tú Trinh
có lẽ là 2006.
trong hình là đôi mắt thật đẹp của SC, chụp bên bờ sông Thị Nghè, quán cafe của một thời sinh viên, 1 buổi chiều muộn, tím rất lạ của Sài Gòn.

No comments:

Post a Comment