Biển một ngày nhìn lại
Biển vẫn là biển của tôi một ngàn năm trước
Chỉ có tôi trước biển bây giờ chẳng phải là tôi
Sóng đánh giạt xác suy tư lên bờ cát
Ký ức bây giờ là một nhánh rong trôi
Em vẫn là em của bóng mây đại dương của thời biển nhớ
Chỉ có em trong tôi đã tàn tích và trầm tích đáy sâu
Những vết thương nước biển nào rửa sạch
Mặt biển tôi đầy nhát cắt hải âu
Tôi đã thử thủy triều và các cánh buồm căng gió
Nhưng xác loài phiêu sinh đã đóng cặn trong hồn
Hàng phi lao nghĩ gì mà giấu mình vào bầu trời xanh ngắt
Những gợn mây buổi chiều cháy xém biển nụ hôn
Thôi theo dã tràng đào hang chôn mình nhé
Những lãng đãng sương em giăng đã muộn rất lâu rồi
Trước biển hôm nay tôi biết giá trị của chiếc hang chật chội
Ừ! Trở về thắp một mặt trời tôi
Biển vẫn biển mà tôi chẳng là tôi
Em vẫn em của một vùng nắng khác.
Lưỡi dao trong lòng biển
Ai găm dao vào lòng biển
Để sáng nay trồi lên cục máu hồng
Màu máu ám ảnh tôi tuổi nhỏ
Giờ chảy về đỏ cả những rỗng không
Giấc mơ trưa loan một tin buồn
Tôi và em không còn nơi ấy nữa
Kể từ cú dao găm ngày xưa
Biển mất máu mỗi ngày rồi trong như sứa
Chúng ta cắn đời mình, thời gian mài san hô
Vôi hóa triệu triệu người trên bãi cát
Thuỷ triều xoá và bày những tên người ngàn năm
Quên biển!
họ ở đâu trong một đời sống khác
Để cưu mang hồn mình biển nhận vạn linh hồn
Biển sợ sệt không dám tin mình chết
Những người đàn bà đeo khăn tang đã đi về đâu thế?
Tôi cầu siêu giùm một xác biển chiều nay
Biển từ tôi sinh ra hay tôi từ biển sinh ra
Hay tôi và biển phục sinh cú dao găm ấy
Cục máu trồi lên một ngày ký ức
Trả nợ giấc hôn trầm
Nhìn lại tay mình tôi thấy cán dao găm
Lưỡi dao mãi mãi trong lòng tôi và biển.
Thưa thốt trên đồi cát
Thèm viết câu thơ thật thà như gió
Không ngụy trang, diêm dúa, so đo
Như quả bóng lũ trẻ chơi mỗi chiều
Chưa tan hết bụi mù ký ức
Câu thơ đi từ gian phòng rất hẹp
Đứng hát trên đồi cát trưa này
Tung chữ nghĩa vào giấc mơ rất mở
Chạm lại tiếng lục lạc bò
Tan lại que kem 20 đồng bốc khói
Thơm lại miếng chuối chiên bám bụi góc đường
Nơi không người tính đếm
Làm gì có ai ra đi
Những đụn cát được hàng dương mùa hè níu lại
Tôi rửa mặt trong vũng nước cuối đồi
Thấy mặt mình loang lổ màu xa lạ
Tôi cở sơ mi, trầm vào nắng
Và bơi!
Chưa qua hết nửa mùa áo xống
Mà can đảm ngồi đây ngắm xương rồng
Vọng đồi cát trưa thốt thưa như thế!
Lại thèm viết câu thơ thẳng thừng như cát.
Thanh trần thay bè bạn
Theo thói quê, chúng tôi đội bóng nhau trên đầu
Mà cứ ngỡ mình cõng trên vai lịch sử
Thời đại cười chúng thôi không thể khóc
Túm tụm nhau dựng sân khấu diễn chơi
Thời đại dư người chúng tôi đủ bơ vơ
Đừng trách chúng tôi bê tha, tội nghiệp!
Đêm qua có thằng siết cổ tâm hồn mình đến chết
Sáng nay gom khói cả một gói Hero nặn một tượng đài
Bốn ngàn năm còn chưa rộng đường bay chim Lạc
Phất đường diều chúng tôi huýt sáo hụt hơi
Thu nhỏ mình thành một viên bi ve
Lăn theo những trò đùa
Chìm xuống
Lò cò theo dấu chân người trước
Tốc độ sống phang những cú cụt đầu
Không vớt lên được gì ngoài khuôn mặt chính mình
Chúng tôi bẻ cần nhân danh sông ngòi cạn kiệt
Đừng trách chúng tôi láo toét, tội nghiệp!
Sáng nay có đứa để ảnh mình lên bàn thờ lạy lục
Rồi ngửa mặt chờ phần cỗ ngày giỗ cuối cùng
Nhiều khoảng sống bỗng dưng biến mất
Theo thị thành chúng tôi tập trôi
Người hối hả cho kịp mùa xe buýt
Có ai hay chúng tôi việt dã thế hệ mình
Thì cứ tới, im lặng đi, và tới
Thế hệ tôi mắt mù đạp lá qua sông
Đừng trách chúng tôi mưu toan già cả, tội nghiệp!
Mặt chúng tôi hiền và ngoan hơn mặt Trống Đồng.
THỤC LINH
No comments:
Post a Comment