Wednesday, March 29, 2006

Không bao giờ là sự phải chăng! | Ngã ba | Nhận lại | Những bốn câu về thơ

Không bao giờ là sự phải chăng!
Tặng T.M.Q

Có gì tuyệt vọng hơn tình yêu
Tuyệt vọng như đường chì lỡ tay kéo dài quá đuôi mắt
                                                       như môi son tô quá đậm
người đàn ông khoả thân nằm
Bóng tối không nói điều gì

Có gì phù phiếm hơn tình yêu
Phù phiếm như hàm răng cắn nhẹ vào ngón chân cái
                                               như bàn tay đặt trên vú trái
Người đàn bà bó gối nhìn ánh đèn neon
Tiếng thở gấp trong đêm dội về

Không nói về tuyệt vọng đỏ lửa
Không nói về phù phiếm sương mù
Tình yêu đong đưa khoảng cách lá lìa cành – mùa thu

Đóng sập cửa
Không gian rộng bằng nửa bầu trời
Người đàn bà đổ vấy ánh sáng ra sàn
Rón rén bước chân thuỷ tinh
Người đàn ông bất lực lau khô trí tưởng tượng của mình
Nỗi mất mát sũng nước

Vết nhàu ra đệm đâu phải là minh chứng

Chỉ có thể quay lại bằng cách trượt trên những đường cong
Cảm giác mù rừng rậm
Cảm giác hòa tan một viễn tượng khởi đầu

Những quả táo cắn dở
Họ đâu lưng lại với nhau
Và không bao giờ bước đi nữa

Tình yêu
Hơn cả sự hân hoan
Mãi mãi là một thất bại
Vĩ đại hơn mọi chiến thắng.





Ngã ba

Lại đến cái ngã ba nỗi buồn
Nơi tôi ngồi uống cùng chiếc bóng kí ức
Nơi tôi và đêm kéo cưa số phận

Cũng ngã ba này ta nhặt được nhau
Khi tiếng hát mộng du tượng hình khuôn mặt
Chiếc xe bò kéo lê những ám ảnh bạc đầu
Nơi này chúng ta bạc nhau
Những đêm khóc không nước mắt
Ngồi ơ thờ đếm dấu chân lùi mãi

Những ngã ba không đi đến đâu
Trái hay phải cũng không là quan trọng
Phía sau lưng nỗi đau đã trổ nhành mướp đắng
Đôi khi muốn gào lên lạc giọng người
Nhưng xấu hổ tiếng vó ngựa gõ qua hốc mắt

Nơi ngã ba này, bằng máu mình tôi cố lau sạch
                                    những tháng năm
Ngây thơ đánh đổi bằng nhát dao bén ngót
Em đừng buồn! nếu nắm tay nhau ta sẽ bắt
                                   mặt trời lên từ huyết quản

Ngã ba không là nơi lựa chọn
Và hôm nay tôi hát thánh ca đưa tiễn chiếc bóng mình
Một ngã rẽ tự nó là đích đến

Tôi dang tay trước một ngã ba
Và trở thành một ngã ba khác nữa





Nhận lại

Tôi lưu kho cả mười năm cổ tích
Có thể ngày mai em ghé lại lục tìm
Gã thủ kho bị kết tội biển thủ đã chết vào ngày em không thật
Gã trả lại cho em tất cả kỉ niệm chỉ tiêu hoang mất một trái tim

Em nhớ đừng đi lại bờ đê cũ
Tôi sợ ngọn gió mười năm làm sống một thây ma
Con sông cạn như tôi giờ mất bóng
Van em cứ để ngày xưa còn nở muộn bông hoa

Dốc nhỏ chiều nay về chân nặng
Lỡ gánh quá nhiều tiếng chuông tiễn biệt ngày
Chính tôi cuối cùng về ngồi với mốc meo kỉ niệm
Chiêm bao trưa nay chợt biết tôi cách em đa mang một đám mây





Những bốn câu về thơ

Trần Tử Ngang với bốn câu gom cả càn khôn
Walt Whitman một đời vật chữ chưa đi đến ngọn nguồn “lá cỏ”
Anh đâu thể chọn đề tài lớn hay nhỏ
Đề tài chọn anh làm số phận cho mình

Bao triệu người làm thơ khuất vào vô minh rồi nhỉ?
Tôi chỉ là phần tử nhỏ nhoi trong triệu ánh nắng đó thôi
Có gì đâu khi tôi đã được đi rong với thơ qua vạn điều quá vãng
Tôi khuất đêm đen nhưng triệu người đến sau tôi
                                                                 vẫn còn thấy mặt trời

Nghe gieo gió gặt bão
Tôi gieo sông sao chỉ gặt ao hồ
Giá gặt được vũng nước mưa đục ngầu tuổi nhỏ
Người soi hồn nhiên mình may ra khỏi thờ ơ.

Tôi làm ảo thuật với ngôn từ mà không hoá nổi câu thơ
Tôi gian lận mãi trong chiếu bạc mà thân phận cũ mèm viên xúc xắc
Tôi lừa phỉnh cuộc đời tôi mà nát nhàu khuôn mặt
Chỉ thật lòng với mùa thu nên em nở rực một chân trời

Chỉ có tôi con đường trắng lầm lũi
Không một tiếng nói, không một bạn đường
Tuyên ngôn lớ tiếng làm gì khi không thanh âm nào khả dĩ
Làm thơ? Cứ phải đi tới thôi gã bộ hành đáng thương


THỤC LINH

No comments:

Post a Comment