đối thoại với Thục Linh, mùa xuân 2004
tôi cắm sâu mình vào cánh đồng
hít vào
khen khét đất cằn vẫn ngủ quên hun hút
ít cọng rơm khô chẳng kịp đốt mùa tàn
thở ra
bồng bềnh lam khói nhàu hiện thực
buốt vết thương song sinh với nhịp thở kí ức
tôi hay chiều vỡ tung triệu mảnh hoang vu
vẳng nghe tiếng chim ngói giữa mơ hồ tỉnh thức
có điều gì về theo thảng thốt một chồi mưa
cánh đồng nằm với tôi trọn cơn mơ thỏa thuê nước
tôi bay
ban mai nhẹ hẫng hay đêm không trọng lượng
liêu xiêu đứng dậy đã ngã xuống
đã tấp tênh một phần ba đời người
dưới lưng rêu kịp lún ngún xanh với mặt trời
tôi vàng vọt mắt tìm đồng minh…
thân cây ruỗng mục hôm qua đã chết sần sùi trôi nổi ụ trắng xám
sáng nay xoè vài hoa nấm
mươn mướt mưa cùng lốm đốm nắng so vai
nấm độc hay không cũng từ chắt chiu máu gỗ và ân tình hoang dại
tôi quyết định tự mang cho mình vài nhịp thở rộn rã mùa hồi sinh
Tú Trinh
(ngày hạn năm 2005, đọc lại, một cách chờ mưa…)
No comments:
Post a Comment