cho M
Gương mặt buồn một vết dao lam
Tay siết chặt thứ tình yêu gai tủa
Ngộ độc những lời nói
Bóng tối lần bàn tay trong tâm hồn mặt trời
Cơn mưa không rửa nổi chất nhầy lầm lẫn
Chúng ta đi trong luân vũ bất tận mê cung mạng nhện
Chạm mặt nhau như chạm cuối cùng
Chạm mặt nhau như chạm phải chính mình
Những hố sâu hát to hằn thù ta dấu
Những hằn thù lấp đầy giếng yêu thương
Chúng Bống cổ tích khóc mạch ngầm rỉ nước
Chúng ta hoang vu đỉnh thập giá nhà thờ
Không ai chịu là người gãy đổ
Không ai chịu là trang kinh mọt nhấm
Không ai chịu là tiếng chuông rè
Chúng ta kiên trì đứng thẳng, xưng tụng, thánh thót
Không con dao nào đâm cho vừa vết thương
Nên đêm nay tôi mở giáo đường lòng mình
Rửa tội trước một vết sẹo dài
Để thấy em thanh thản hơn nước mắt.
Con đường không ngã rẽ
thơ cho M, Thủ Đức, những ngày học quân sự, mùa hạ 2002
“thiên đường địa ngục hai bên hai dãy thì khôn”
đồng dao
Con đường hát lên lời dại khôn được mất
Mây trắng bay chậm hơn cả đời người
Những chông chênh kéo tôi về hai phía
Tôi đánh đu với mình trên cây cột lương tâm
Tôi xuống thấp, lên cao em cũng vẫn trăng rằm
Cột mình trên ngọn tre số phận
Gió thổi tre cúi đầu trước mặt trời
Mọi thiên đường xa vời và nóng bỏng
Nhưng mặt đất bình yên có ngại đón chào tôi?
“Hai dãy hai bên” tôi phải đi ở giữa
Mỗi bước chệch chân là vết thương tâm hồn
Tôi yêu hoa tươi nhưng cũng yêu cỏ dại
Chỗ nào cho tôi trú ngụ ở bên đường?
Em rụng về một nhành hoa lan trắng
Cả thiên đường địa ngục đứng kề nhau
Đẹp
Rất chậm rãi
Hướng về biển
Những mũi lao tự chuốt nhọn mình
Chờ cú phi không đích
Anh sẽ lại sẽ
Và anh tự bốc hơi
Không di chỉ muối
Và em hãy yêu anh
Như yêu
Chú cá cơm lạc cửa sông
Yêu
Chú cá bống chìm lòng giếng cạn
Yêu những nỗi quẩn quanh rất đời thường
Vì tất cả đều thô mộc và hoang sơ
Như chiếc lưỡi anh vậy em!
Những mũi lao bằng đầu
Vẫn hướng về phía biển
Nổi niềm tin cơn sóng.
THỤC LINH