Sunday, August 17, 2014

bài thơ mùa thu màu trắng

A place to date with thyself


dốc dài đường nhỏ
vòng quanh phố lá đỏ
ban trưa
như có vạn con bướm bay trong lòng chấp chới
đời bỏ mặc tôi ngồi đuổi theo đám lá đang rơi
bàn tay đã lạnh
 
có một dòng sông tuyệt vọng chuyện quê nhà vắt qua trời xanh
có một cơn mưa tuyệt vọng chuyện chúng tôi vắt qua mùa thu
trưa đếm hơi thở
một hai ba bốn năm sáu
đời đẹp đến ngừng thở
tôi đã tan vào lòng đất theo đám xương lá nâu
 
mùa lũ côn trùng hân hoan kết bạn và sinh sản
tôi háo hức học giao tiếp bằng thứ tiếng rì rầm phát ra từ đôi cánh
mũi và tử cung
bươm bướm vẫn bay từng đàn
thắp quanh tôi thứ ánh sáng âm lạnh cóng
những đôi mắt đánh lửa thèm muốn ngoài kia một ngày cho tôi biết
tôi gợi cảm hơn, tôi thơm ngon hơn thực thể đang đại diện cho mình
 
bàn chân đã lạnh
tường trình mùa thu bất lực viết bằng bút chì
tôi chưa chết hẳn nên chẳng thể hồi sinh
tôi còn chùng chằng với thực thể đang đại diện cho mình
không có lấy một dòng khuyến nghị
chỉ có lũ chuồn chuồn bay la đà có thể hiểu
 
phố nhỏ
hàng cây lá đỏ
tôi trong suốt khoác áo nâu
thực thể đại diện tôi xanh
trưa vàng
những con chữ mùa lá rụng màu tuyết
 
Tú Trinh
Blue Mountains, 05.2014
 
Lời tác giả: 
Thơ viết từ cuối mùa thu. Giờ đã là cuối mùa đông. Mà năm nay hình như chẳng có mùa thu, mùa đông hay mùa xuân phía trước. Chỉ cảm giác lạnh cóng từ xương ra thịt da và chính mình đổ vỡ là có thực. 

No comments:

Post a Comment