Tháng Ba, năm thứ Ba, nhớ Thiện từ ngày nào chẳng biết, cứ thao thiết đến tháng Ba chẳng để làm gì. Anh Đinh Trường Chinh hỏi em vẫn còn bị Phạm Công Thiện ám hả? Hờ, ai lại bảo bạn mình ám mình bao giờ. Nói chuyện với chị Phượng Hoàng, xong chị bảo, em làm chị suy nghĩ, có nhà văn Việt Nam nào ở trong lòng chị, như Thiện trong lòng em không.
Có tám ngàn dịp chẳng liên quan để rồi dẫn ra câu "mưa chiều thứ bảy tôi về muộn" để nói lên nỗi lòng... vạn hoa nào đó. Năm nay, giỗ Thiện cũng thứ Bảy.
Chỉ ước ao, nằm dưới cái kệ sách chất đầy những chai lọ đến từ xứ sở tí hon, quấn mình trong cái võng giăng sát tường, chẳng còn chỗ để đưa, lật quyển 'Ý thức mới trong văn nghệ và triết học' của Thiện, để cười khà khà vì... sao mỗi lúc mỗi hiểu khác vậy nè trời!
Phong lữ thảo tháng Mười - photo by Trinh Nguyễn |
Từ Thiện, Sydney không còn là một thành phố chai sạn và lạnh lẽo. Vì Sydney có Glebe và Earlwood. Vì Sydney có những con bướm trắng bay từ trang sách của Thiện qua thơ tôi, những ngày đi tìm hơi thở.
"...Bây giờ tôi muốn uống một tách cà phê, nhưng chạy đâu ra tiền để uống ngay phút này? Sông đã cạn. Những gì còn lại, xin Phong Lữ Thảo hãy viết tiếp giùm tôi. Sông đã cạn. Sông đã cạn..."
-Phạm Công Thiện-
Có lẽ kiếp nào đó TT cũng là...Rắn hỏng chừng ;P "Em đừng buồn gì hết. Đất đã nở hoa cà. Áo em không dấu vết. Trời tím rợp phù sa
ReplyDeleteHãy lắng nghe anh ca. Bài ru say lá mạ. Ca tụng má em hồng. Chim non đang tỉa lá" Giống như PCT an ủi TT vậy đó!
Cám ơn đã comment :P Tú Trinh hông có là rắn, TT là... một con sông ;-) Nhưng mà... nhận luôn bài thơ ;-)
Delete