Sunday, March 30, 2014

Saigon in the hush

Ngày áp chót của tháng 3, đã kịp hiện diện ở Sydney, sau một cuộc hành trình thật dài. Trở về hay ra đi, chỉ là 'bay về một sợi tóc'.

Sài Gòn không còn thuộc về mình nữa, may còn những con người còn sống, giữ cho mình một Sài Gòn của ngày cũ. Những ngày vừa chớm lớn lên, vừa biết. Biết gì... là một ẩn số.

Cà phê vẫn thơm và đắng nếu không nghĩ quá nhiều về nguồn gốc và thực chất của nó. Chỗ ngồi có những 'khuôn mặt người khác'. Ví dụ một con chó, một cái rương, một ý niệm thành thị.

Vội vã. Nhưng cũng lưu lại Sài Gòn đủ lâu.

Ít nhất, kịp ăn trái cây mẹ gọt, kịp ngồi sau lưng xe ba chở. Ước mong đơn giản những lần tiếp theo cũng được vậy.

Kịp ngồi cùng mấy mối quan hệ ruột thừa, nói lào khào vài chuyện tầm phào, coi như bón đủ phân cho cây trong một thời gian nữa.

Ít nhất, kịp đi loanh quanh, nhìn lần cuối căn nhà hơn 30 tuổi đổ nát, sắp chỉ còn trong trí nhớ.

Kịp giải cứu một 'buổi chiều trên đầu ngọn trúc' và thương nhớ một góc vườn...

Hình chụp năm 2007

Tuesday, March 11, 2014

March, drizzle and longing for Pham Cong Thien

Tháng Ba, mưa phùn, nhớ Thiện

Tháng Ba, năm thứ Ba, nhớ Thiện từ ngày nào chẳng biết, cứ thao thiết đến tháng Ba chẳng để làm gì. Anh Đinh Trường Chinh hỏi em vẫn còn bị Phạm Công Thiện ám hả? Hờ, ai lại bảo bạn mình ám mình bao giờ. Nói chuyện với chị Phượng Hoàng, xong chị bảo, em làm chị suy nghĩ, có nhà văn Việt Nam nào ở trong lòng chị, như Thiện trong lòng em không.

Có tám ngàn dịp chẳng liên quan để rồi dẫn ra câu "mưa chiều thứ bảy tôi về muộn" để nói lên nỗi lòng... vạn hoa nào đó. Năm nay, giỗ Thiện cũng thứ Bảy.

Chỉ ước ao, nằm dưới cái kệ sách chất đầy những chai lọ đến từ xứ sở tí hon, quấn mình trong cái võng giăng sát tường, chẳng còn chỗ để đưa, lật quyển 'Ý thức mới trong văn nghệ và triết học' của Thiện, để cười khà khà vì... sao mỗi lúc mỗi hiểu khác vậy nè trời!


Phong lữ thảo tháng Mười - photo by Trinh Nguyễn 

Từ Thiện, Sydney không còn là một thành phố chai sạn và lạnh lẽo. Vì Sydney có Glebe và Earlwood. Vì Sydney có những con bướm trắng bay từ trang sách của Thiện qua thơ tôi, những ngày đi tìm hơi thở.


"...Bây giờ tôi muốn uống một tách cà phê, nhưng chạy đâu ra tiền để uống ngay phút này? Sông đã cạn. Những gì còn lại, xin Phong Lữ Thảo hãy viết tiếp giùm tôi. Sông đã cạn. Sông đã cạn..."
-Phạm Công Thiện-