Sài Gòn không còn thuộc về mình nữa, may còn những con người còn sống, giữ cho mình một Sài Gòn của ngày cũ. Những ngày vừa chớm lớn lên, vừa biết. Biết gì... là một ẩn số.
Cà phê vẫn thơm và đắng nếu không nghĩ quá nhiều về nguồn gốc và thực chất của nó. Chỗ ngồi có những 'khuôn mặt người khác'. Ví dụ một con chó, một cái rương, một ý niệm thành thị.
Vội vã. Nhưng cũng lưu lại Sài Gòn đủ lâu.
Ít nhất, kịp ăn trái cây mẹ gọt, kịp ngồi sau lưng xe ba chở. Ước mong đơn giản những lần tiếp theo cũng được vậy.
Kịp ngồi cùng mấy mối quan hệ ruột thừa, nói lào khào vài chuyện tầm phào, coi như bón đủ phân cho cây trong một thời gian nữa.
Ít nhất, kịp đi loanh quanh, nhìn lần cuối căn nhà hơn 30 tuổi đổ nát, sắp chỉ còn trong trí nhớ.
Kịp giải cứu một 'buổi chiều trên đầu ngọn trúc' và thương nhớ một góc vườn...
Hình chụp năm 2007 |