This a note from Trân, or, in other word, I am in her eyes. She wrote about our beautiful time together, especially in May what may :-) She reminded me a period of time in my youth that journeys and experiments themselves were precious. Thank you Trân for such a sweet and emotional memory .
--
Hôm nay là cuối tháng Năm rồi. Nhớ ra mình đã đe cho một đứa lên thớt vào tháng Năm, mà vẫn chưa.
Đó là cái đứa con gái được trời phú cho nhiều cái từng khiến mình ganh tị
Đó là cái đứa con gái từng có những ngày rong chơi cùng nhau, ngắn ngủi, nhưng kể ra thì cũng thi vị.
Đó là cái đứa cũng hành hạ mình chút chút, nhưng mà mình hài lòng bị hành hạ, như mình từng với một cơ số gái.
Một ngày mưa đầu tháng Năm, hẹn hò lê la quán xá, với mưa phùn mưa phùn, như phủ sương vào cơn đau cũ kỹ. Còn nhớ cái hình chụp 2 đứa. Nhỏ thì nhỏ xíu, mình thì ốm yếu ho hen, thấy bắt thương. Không show hình đâu.
Rồi tiếp tục hò hẹn tháng Năm. Ngày đó mình vẫn giang hồ dọc ngang trên em Wave @. Một ngày nọ nhỏ hứng chí (nói rõ là buồn tình) đòi đi Vũng Tàu. Mình chiều nhỏ như chiều người yêu bé bỏng, xách xe chở nhỏ đi. Căn bản là mình cũng cần đi. Nhỏ nói, bạn kia đe là nếu làm bé Trinh té thì sẽ oánh bé Trân đó. Cười cười, buồn buồn, nghĩ: sao không có ai lo lắng âu yếm cho mình như vậy.
Hai ngày ở Vũng Tàu, nắng thì vàng, biển thì xanh, phượng thì đỏ rực, dốc lên dốc xuống lao xao. Mà ngày của hai đứa thì buồn buồn, yên yên. Biển lặng, xanh ngắt. Nhỏ đứng trên bờ tường chĩa máy chụp biển. Nhỏ nhỏ xíu như con cá nục con giữa biển. Mình làm xe ôm ở lề đường, nhìn ra mà quạnh hiu quá chừng.
Hình như chẳng nói gì với nhau mấy. Chỉ có lên xe và đi. Chỉ có cà phê và tán nhảm với hai anh trai SG ở Vũng Tàu. Cái bữa café ở quán ngay biển, sóng cứ dâng lên, tưởng như sẽ cuốn trôi đi sạch.
Rồi đêm rì rầm kể chuyện. Nhỏ kể về một mối tương tư xa lạ nào đó. Mình vô duyên ngủ quên khi câu chuyện còn giữa chừng.
Cái buổi sáng cuối cùng, nhỏ mệt nên nằm nhà. Cái buổi sáng đó, thời tiết tương tư lạ lùng nghe nhỏ. Mưa lất phất. Ta lại đi với một anh trai, hết lội ra cái chùa gì giữa biển, bắc những hòn đá to làm đường ra, rồi thì trèo cái sườn đồi gai góc. Sáng tháng Năm mưa, mát, mịn, nên cái nắm tay đỡ ta trèo qua tường, cũng vương chút ngậm ngùi.
Ừ tháng Năm tơ vương
Tháng Năm ngậm ngùi.
Nhớ cái đứa con gái nhỏ xíu, nói suốt ngày, mà lại có lúc nằm bẹp như một con mèo ướt, mong manh, mệt mỏi, dịu dàng.
Đó là ngày tháng Năm của 2005.
30.05.2012
Trương Huỳnh Như Trân
No comments:
Post a Comment