Friday, April 30, 2004

ư a muối


nhặt bằng hai tay
dẫu bé xíu xiu
cho mình một tinh thể muối
lấp lánh như kim cương,
giác n góc,
thứ kim cương thời kì đồ đá
giác mặn

ra suối mà vốc nước lên miệng
nước xuống cổ và hát bài ca lắng
ruộng không xa
ruộng xa
chưa đi xa nên cũng chỉ đoán
nơi kia cũng mằn mặn chát chát muối

nước biển hồng cả cánh đồng ngang qua,
sắp mùa
thảng hoặc gặp dấu dân người nông dân vẹn nguyên giao chỉ
bấm năm ngón hằng như cha Thánh Gióng
ướm chân mình
lọt thỏm
nhiều lần vẫn chẳng hoài thai nổi một ngọn sóng
làm sao đi xa?
ứ a
ừ à

cũng bàn chân
trần
đụn muối trắng xoá kẹp chiếc xe đạp nhỏ xíu
cứ liên tưởng những vạch núi cao ngất dựng đứng mùa tuyết trong phim người da đỏ
ruộng ở đây hồng
kìm đôi chân khẳng khiu thằng nhóc
nhấn bàn đạp, rướn
hình như người ta cũng rướn người để mang trong mình một cái mới
không còn thời kỳ nguyên thủy
nên người ta không cười
thằng nhóc khóc khi để trượt bị gạo xuống cánh đồng muối
tung toé xoè hoa trắng
những thửa ruộng hồng vẫn trơ, tôi ướt

ở gần
cái mặn đối
ư ừ
ư ử
ở xa
cái mặn đáp
í à
í a
vẫn có một lòai cây chưa kịp biết tên trụ đất nghiêng ngó
đã muộn một lối muối
không có dòng suối nào quanh đây đời đời kiếp kiếp
wedding champange vẫn mằn mặn ừ mặn mà

muối này
quanh là muối
vẫn chưa thể đi xa
í a
nhặt bằng hai bàn tay
tinh thể muối
nhặt bằng hai bàn tay
tiếng í a

trong cơn bệnh,
cảm muối
nhặt bằng hai tay giấc mơ ngày hoài thai ngọn sóng
í a
ì à
a

Tú Trinh
Phan Rang, một chằng đường đến 2004

No comments:

Post a Comment