những ngón tay
loay hoay tìm những ngón tay
dùng dằng vĩnh biệt một sợi dây trói kim loại — hiện thân của gắn bó
con đường dài hơn trong nắng quái
anh không thể đi cùng
kí ức thật đẹp được kể bằng một giọng điệu là lạ
như không thuộc về chính nó
và mùa thu cụp mắt khi liếc nhìn mình qua cửa kính một siêu thị
mùa thu không nhận ra mình
mùa thu biến thành tấm vải
trải ra rất nhanh rồi quấn quanh vòng eo như chiếc xà rông của cô gái chưa chồng
đường chỉ thêu sắc màu không vàng mơ không xanh mướt
giữa
vô thức những gọi không thành tên: immortality, eternity, endless
những tiếng thở dài không buồn không vui
những nỗi niềm không mới không cũ
hiện thân của gắn bó bắt đầu một cuộc hành trình mới
rào rạt nhát chổi người quét đường hoá bàn tay định mệnh đẩy đưa
nắng quái nhớ mưa ma
saigon nhớ saigon
khi con đường tạm dừng trò chơi dài ra dài dài ra
đâu đó
trước sau
trên dưới
xà rông mùa thu
những ngón tay
loay hoay làm một chuyện khác
No comments:
Post a Comment