-
Tháng cuối cùng của năm rồi, gọi tháng thầm thì, tháng của sinh nhật một cô bé mà em yêu thương hơn 20 năm nay, thương nhất là những đêm em mệt lả người chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết trong khi cô bé vẫn cứ nói, cứ kể hồn nhiên như tin là trong em có năng lực sẻ chia ngay cả khi em không còn tỉnh thức về một vài ngày đã qua bằng tất cả những buồn vui, hào hứng, chán nản của tuổi 20 thơ dại, tháng của một tuổi 20 thơ dại khác đang cô độc ở chút xíu xa em, em và cô bé đó nối nhau bằng sợi dây gì lạ lắm được làm bằng tình yêu giữa con mực hồng và con cá măng nơi hai vùng biển xa tít, chẳng bản đồ nào can đảm vẽ dòng hải lưu nối lại vậy mà em chạm được vào bé ấy mỗi 4g30 sớm mai, tháng của những chuyện chưa kịp là ký ức cứ trỗi dậy và thật mãnh liệt trong em, em cứ lang thang bằng chiếc xe máy cổ điển của mình, đi và nhìn và thở như thân quen để rồi lạc giữa những định vị, phương hướng rất cụ thể rõ ràng, chán phố và bụi và những lần đi lạc như em vốn hay thế em về ngồi lại với chiếc laptop mới vừa quen hơi, ừm, cảm ơn chiếc máy nhỏ nói dùm em mọi điều thầm thì, em có vẻ như đang im lặng, em thôi cái trò gào lên rồi, em đang muốn hòa hoãn với mùa, với chình mình mà, dạo này thấy em hay mặc áo trắng không, đúng ra là em sẽ mặc áo vàng hoa cúc suốt tháng 10 đến cuối năm như em vẫn hay làm đó chứ, thì thôi xin một lần khác đi những nhớ thương và thói quen ngày cũ, tạm thời em muốn hông thương hông nhớ chi cả, em mệt lắm, trí nhớ em suy tàn rồi, sao em lại cứ nhớ, vô thức nhớ mà, đừng chấp chi vô thức 23 năm trong em, vô thức, hihi, vô thức ngoan nhé, thêm một lần gọi tháng thầm thì nữa thôi, vô thức sẽ lên 24 tuổi rồi, ồn ào hơn hay mãnh liệt hơn hả em, em cũng không rõ nữa, cũng có thể dấn thân về phía trước cũng có thể lùi dần và khuất một nẻo riêng em giữa lơ lửng ngàn sau ngàn xưa.
Tháng đang là tháng của tất bật âu lo, hở anh, mình cùng gọi tháng thầm thì, đừng giận hờn em nếu em sao cứ mãi hoang vu cho anh thấy và anh cũng đừng phiền lòng vì những động tác em rất nhỏ cố níu tay anh, dẫu em biết anh bận trăm công ngàn việc, dẫu em biết anh cần nghỉ ngơi và anh cũng cần khép mi và ngủ, dẫu khoảng cách chúng mình luôn được tính bằng những con số rất to và những đơn vị rất to, em có thèm khát vẫn sẽ chẳng thể đo được, hihi, em muốn đo đoạn đường ấy, khoản cách địa lý ấy bằng cái chiều dài ngăn ngắn cơ thể mình anh à, bao nhiêu lần em trải người anh nhỉ, anh làm toán chia đi, và cho em kết quả nhé, em ghét phải đụng đến toán với những con số khổng lồ như thế lắm, nhé nhé anh, em sẽ làm cho giúp anh những bài toán nho nhỏ khác, ví dụ như vòng tay cho một số đo nào đó trên áo quần anh vậy, mình nói lại chuyện níu tay xíu nhé anh, níu tay bằng những giao thức số mà, hihi, để thấy yêu thương còn gần, tháng gió quá với nắng lạ và mưa không quen, em sợ rồi bỗng một hôm mình thấy nhau như chẳng hề quen biết, bài học mang tên bắt đầu giờ em chẳng còn đủ sức học lại, thì em sẽ đi cho hết một cuộc hành trình không bận tâm cửa sông hay rừng thưa hay sa mạc, như chú cá cơm lạc sóng, như dòng chảy không ngần ngại băng mình, như loài xương rồng dấu bí mật yên ả cát, có lẽ em thích sa mạc, viễn tượng về nó làm em thanh thản nhất, và sẽ những lúc mỏi mệt em lại thầm thì với tháng, như em đang loay hoay thầm thì giữa chiều hôm nay nhiều gió, sa mạc rồi mai, sẽ lại sẽ, dành cho em những ốc đảo biếc xanh và trong veo.
Tháng đang làm trọng tài cho một trò chơi cuộc đời, nên đừng ồn ào, chỉ mình em gọi tháng thầm thì, ước gì em có thể loay hoay như tot_to_chan năm ấy, trò chơi giản đơn cứ đóng mở hộc bàn để lấy ra từng thứ một của tiết học ngày thơ bé, quyển sách chân phương chữ to, que tính, bút chì, thước kẻ, tập kẻ ô thẳng hàng và ngàn thứ xinh xắn khác, nhớ quá trong nỗi thầm thì, em không đi học như thế bao lâu rồi nhỉ, mà em vẫn cố mà tìm đến việc học đấy thôi, không còn cái hộc bàn nắp đóng mở với cái bản lề vui tính, em giờ tự tìm nơi trú ẩn cho tất cả những chi tiết thuộc và không thuộc về mình, bên này khung cửa sổ em học mãi để không nhớ và không quên những con chữ, chữ xếp hàng như chiều nay chắc chắn sẽ không giống mọi chiều khác, điều đó như chút dịu dàng sót lại xoa dịu những cơn đau căng người trầm tích từ phía bên kia khung cửa sổ em, chính em chứ không phải ai khác luôn phải rướn người, mà sức rướn của em hình như cũng hanh hao theo trí nhớ suy tàn thì phải, em nhớ cái hồi mình rướn đến đau căng người sau đó chỉ để chạm tay vào thành hồ bơi trước người cùng chơi trò ấy chỉ một tích tắc, rướn người để chạm tay chính em của khoảnh khắc ấy, giờ em cố rướn mà chẳng biết mình sẽ chạm tay vào đâu, vỗ về mình có một hành trình, tháng ạ, chạm tay vào tháng thì em sẽ làm lấm lem và ưu phiền lây mấy nhành hoa cúc đất răng sún, mấy nhành cẩm chướng trắng ngần, mấy vạt nắng hươm lòng người góc phố, thì thôi, cho em nhé, chờ em nhé, những khoảnh khắc buông mình rơi, như hạt mưa rơi trên mi em trưa nay giữa phố vậy.
Tháng vẫn đang trong những tờ lịch và trên góc phải tờ giấy em làm bài báo cáo chiều nay, gọi tháng thầm thì, tháng hãy cứ an nhiên làm trọng tài cho trò chơi cuộc đời không chỉ riêng em góp mặt, gọi tháng thầm thì để tháng hay em và anh và các cô bé của em nhẹ nhàng hơn, thầm thì như khúc kinh cầu ban trưa giữa ngàn hoa thanh âm lạ, thầm thì học như mẹ khi bàn tay cất tiếng mõ vô thức dịu dàng phía bình minh…
Hương Yên
2006 chaos
No comments:
Post a Comment