buông chèo trên dòng sông thanh âm harmonica
môi chạm kèn mê mải
mê mải
thanh âm
âm
miết qua
miết
chạm cánh linh hồn loài một sâu bọ
côn trùng trả cho đêm những đoản khúc bình yên
đom đóm mạ bạc đêm
đêm mạ bạc ký ức
về những chiếc tàu mãi mãi trong lọ thủy tinh
và giấc mơ đứa bé chưa kịp thấy biển
lặng im bật thành tiếng:
lặng im…
thành phố của những linh hồn thiếu sự bình yên
dẫu là bình yên giả bộ
ngàn cánh hạc cũng chỉ đau đáu một ánh nhìn
một cánh hạc nữa biết lòng có kịp dịu lại
sau những hoang mang người,
phố,
tình yêu,
khát khao,
tham vọng và nỗi nhớ…
bình yên xa ngái
len giữa hương đồng
hương đồng thoáng qua vai người nông dân vừa lên phố
nhập nhoà trong mùi hắc xăng, tiếng ồn động cơ xe hai bánh
lặng im dõi mắt tìm lặng im
thèm xanh
đôi lúc vực sâu là thiên đường của linh hồn, anh ạ!
thành phố mưa
mưa về phía khẩu cầm
nụ hôn trầm
nụ hôn ướt rộng thành biển
nghiêng
nghiêng ban mai,
nghiêng em,
nghiêng anh,
nghiêng thanh âm về vực sâu cứu rỗi
nhúc nhích
nhúc nhích
rúc rích
rúc rích lũ côn trùng dịu dàng hát slow-rock-opera
harmonica
dàn giao hưởng mưa hắt xuống vực sâu hạt tròn giấc ngủ
chíp chiu
níu làn mi
níu mùa thu
Tú Trinh
No comments:
Post a Comment