Friday, November 26, 2004

Café đêm

20-26/10/2004

ngồi với nhau một quán không say
xí xa xì xồ giảng đường sáng nay nối đến ngày xưa xa lắc ở miền quê nghèo túng
có hai người vừa mất ước mơ chung

đêm xám trời
nên nước mắt chảy ngược
nên lời nói ôm siết kí ức, câm
oang oang lấp liếm
cười thành tiếng
góp chút thanh âm cho đêm phố nửa dập dìu nửa quặn thắt

cà phê đen đá không đường mà biển sóng trào hốc mắt
mằn mặn tuổi hai mươi, chắc biển sau mưa dầm
cả lũ giành nhau, tao, tao, tao sẽ lấy bút danh Vọng Yên
mai nổi tiếng vẫn nhớ một quảng đời nhìn khói
xoe tròn, tròn xoe, bạn rít thuốc, thuốc rít bạn triền miên

những mảnh ồn, những khoảnh lặng im,
tôi luôn biết từ bạn có ánh nhìn

khuya phương Nam lệch pha một tình yêu
đêm Sài Gòn ngằn ngặt câu thèm nói mớ
có đứa đòi xông vào giáo đường xem Chúa có nằm mơ?

không một lần ghì đêm lại
nên sáng ra cũng bình thường mặt trời
nhìn bao năm sao không biết bờ vai tôi buông thõng
chỉ cần bạn choàng tay…
áp tai xuống đất nghe xập xình bánh xe tải
ganh tị với giấc chiêm bao xinh xinh kẻ ăn mày

vỉa hè đêm chần chừ cạn
cho một tuổi khác đầy hơn
sau mỗi chuyến xe qua, tôi biết mình xa bạn

Tú Trinh

No comments:

Post a Comment