2004
kí ức không có luống rau, dây cà
kí ức, phải chi có cánh diều và củ khoai lùi giữa chiều quê thơm lựng
kí ức thòm thèm một cánh đồng vàng lúa xanh mạ
kí ức…
ngậm ngùi chạy theo hiện đại
với computer, internet hứa hẹn kết nối ngày mai…
với chiến tranh, đàm phán, toàn cầu hóa, virus mới… cập nhật hàng ngày
chạy đến tương lai rồi chạy nữa đến đâu?
chỉ thèm quá khứ
nhìn thẳng vào trăng
đêm trung thu tịch lặng
không hề có câu chuyện cổ tích Hằng Nga chú Cuội nào được người kể
trăng chỉ một vòng tròn vàng có vệt mờ mờ đen
man mán về quyển sách mình từng ngấu nghiến đọc
và sự nhớ con chữ … ngày xưa…
đôi lúc bày đặt say xỉn, ngớ ngẩn nghe người ta đồn về chủ nghĩa hậu hiện đại
tỉnh ra mới nhớ mình quên, chưa hiện sinh
hiện sinh gì em
hiện sinh gì tôi
còn mỏi mệt một nhánh người
Tú Trinh
Tuesday, November 30, 2004
Ngày mới
Tặng Quán thì thầm
Gặp nhau ven bụi cỏ
Sương biếc trên dấu giày
Có những ngày bỗng gió
Nở nụ cười tan mây
Hơi thở đi chân sáo
Mùa thu chơi trốn tìm
Nắng hừng trong cổ áo
Vừa rộn một đường kim
Nhón chân chào hoa trắng
Gặp tia mắt rất xanh
Con-sâu-em say… nắng
Trốn vào sợi tóc anh
Một mảng trời thanh thanh
Thầm thì thảm cỏ tóc
Có hai người riêng nghe
Hương Yên
Link
Friday, November 26, 2004
Café đêm
20-26/10/2004
ngồi với nhau một quán không say
xí xa xì xồ giảng đường sáng nay nối đến ngày xưa xa lắc ở miền quê nghèo túng
có hai người vừa mất ước mơ chung
đêm xám trời
nên nước mắt chảy ngược
nên lời nói ôm siết kí ức, câm
oang oang lấp liếm
cười thành tiếng
góp chút thanh âm cho đêm phố nửa dập dìu nửa quặn thắt
cà phê đen đá không đường mà biển sóng trào hốc mắt
mằn mặn tuổi hai mươi, chắc biển sau mưa dầm
cả lũ giành nhau, tao, tao, tao sẽ lấy bút danh Vọng Yên
mai nổi tiếng vẫn nhớ một quảng đời nhìn khói
xoe tròn, tròn xoe, bạn rít thuốc, thuốc rít bạn triền miên
những mảnh ồn, những khoảnh lặng im,
tôi luôn biết từ bạn có ánh nhìn
khuya phương Nam lệch pha một tình yêu
đêm Sài Gòn ngằn ngặt câu thèm nói mớ
có đứa đòi xông vào giáo đường xem Chúa có nằm mơ?
không một lần ghì đêm lại
nên sáng ra cũng bình thường mặt trời
nhìn bao năm sao không biết bờ vai tôi buông thõng
chỉ cần bạn choàng tay…
áp tai xuống đất nghe xập xình bánh xe tải
ganh tị với giấc chiêm bao xinh xinh kẻ ăn mày
vỉa hè đêm chần chừ cạn
cho một tuổi khác đầy hơn
sau mỗi chuyến xe qua, tôi biết mình xa bạn
Tú Trinh
ngồi với nhau một quán không say
xí xa xì xồ giảng đường sáng nay nối đến ngày xưa xa lắc ở miền quê nghèo túng
có hai người vừa mất ước mơ chung
đêm xám trời
nên nước mắt chảy ngược
nên lời nói ôm siết kí ức, câm
oang oang lấp liếm
cười thành tiếng
góp chút thanh âm cho đêm phố nửa dập dìu nửa quặn thắt
cà phê đen đá không đường mà biển sóng trào hốc mắt
mằn mặn tuổi hai mươi, chắc biển sau mưa dầm
cả lũ giành nhau, tao, tao, tao sẽ lấy bút danh Vọng Yên
mai nổi tiếng vẫn nhớ một quảng đời nhìn khói
xoe tròn, tròn xoe, bạn rít thuốc, thuốc rít bạn triền miên
những mảnh ồn, những khoảnh lặng im,
tôi luôn biết từ bạn có ánh nhìn
khuya phương Nam lệch pha một tình yêu
đêm Sài Gòn ngằn ngặt câu thèm nói mớ
có đứa đòi xông vào giáo đường xem Chúa có nằm mơ?
không một lần ghì đêm lại
nên sáng ra cũng bình thường mặt trời
nhìn bao năm sao không biết bờ vai tôi buông thõng
chỉ cần bạn choàng tay…
áp tai xuống đất nghe xập xình bánh xe tải
ganh tị với giấc chiêm bao xinh xinh kẻ ăn mày
vỉa hè đêm chần chừ cạn
cho một tuổi khác đầy hơn
sau mỗi chuyến xe qua, tôi biết mình xa bạn
Tú Trinh
Sunday, November 14, 2004
đêm Harmonica
buông chèo trên dòng sông thanh âm harmonica
môi chạm kèn mê mải
mê mải
thanh âm
âm
miết qua
miết
chạm cánh linh hồn loài một sâu bọ
côn trùng trả cho đêm những đoản khúc bình yên
đom đóm mạ bạc đêm
đêm mạ bạc ký ức
về những chiếc tàu mãi mãi trong lọ thủy tinh
và giấc mơ đứa bé chưa kịp thấy biển
lặng im bật thành tiếng:
lặng im…
thành phố của những linh hồn thiếu sự bình yên
dẫu là bình yên giả bộ
ngàn cánh hạc cũng chỉ đau đáu một ánh nhìn
một cánh hạc nữa biết lòng có kịp dịu lại
sau những hoang mang người,
phố,
tình yêu,
khát khao,
tham vọng và nỗi nhớ…
bình yên xa ngái
len giữa hương đồng
hương đồng thoáng qua vai người nông dân vừa lên phố
nhập nhoà trong mùi hắc xăng, tiếng ồn động cơ xe hai bánh
lặng im dõi mắt tìm lặng im
thèm xanh
đôi lúc vực sâu là thiên đường của linh hồn, anh ạ!
thành phố mưa
mưa về phía khẩu cầm
nụ hôn trầm
nụ hôn ướt rộng thành biển
nghiêng
nghiêng ban mai,
nghiêng em,
nghiêng anh,
nghiêng thanh âm về vực sâu cứu rỗi
nhúc nhích
nhúc nhích
rúc rích
rúc rích lũ côn trùng dịu dàng hát slow-rock-opera
harmonica
dàn giao hưởng mưa hắt xuống vực sâu hạt tròn giấc ngủ
chíp chiu
níu làn mi
níu mùa thu
Tú Trinh
môi chạm kèn mê mải
mê mải
thanh âm
âm
miết qua
miết
chạm cánh linh hồn loài một sâu bọ
côn trùng trả cho đêm những đoản khúc bình yên
đom đóm mạ bạc đêm
đêm mạ bạc ký ức
về những chiếc tàu mãi mãi trong lọ thủy tinh
và giấc mơ đứa bé chưa kịp thấy biển
lặng im bật thành tiếng:
lặng im…
thành phố của những linh hồn thiếu sự bình yên
dẫu là bình yên giả bộ
ngàn cánh hạc cũng chỉ đau đáu một ánh nhìn
một cánh hạc nữa biết lòng có kịp dịu lại
sau những hoang mang người,
phố,
tình yêu,
khát khao,
tham vọng và nỗi nhớ…
bình yên xa ngái
len giữa hương đồng
hương đồng thoáng qua vai người nông dân vừa lên phố
nhập nhoà trong mùi hắc xăng, tiếng ồn động cơ xe hai bánh
lặng im dõi mắt tìm lặng im
thèm xanh
đôi lúc vực sâu là thiên đường của linh hồn, anh ạ!
thành phố mưa
mưa về phía khẩu cầm
nụ hôn trầm
nụ hôn ướt rộng thành biển
nghiêng
nghiêng ban mai,
nghiêng em,
nghiêng anh,
nghiêng thanh âm về vực sâu cứu rỗi
nhúc nhích
nhúc nhích
rúc rích
rúc rích lũ côn trùng dịu dàng hát slow-rock-opera
harmonica
dàn giao hưởng mưa hắt xuống vực sâu hạt tròn giấc ngủ
chíp chiu
níu làn mi
níu mùa thu
Tú Trinh
Subscribe to:
Posts (Atom)