Thursday, January 17, 2013

cuối năm ợ lên nhai lại


Tradescantia pallida - Purple heart - photo by Tú Trinh 




mừng tuổi lên ba... là lá la...
 
như thể là con lạc đà không bướu alpaca
ở cao nguyên phía bắc Bolivia
ư ử ậm ừ nhẩn nhơ gặm cỏ
sau hồi khạc nhổ phun nước bọt loạn xạ
[ở dơ đến phát rầu]
 
như thể là cái chết có thể nhìn xuyên thấu
như không gian những đêm hè trăng sáng
như một cánh tay bè bạn
đúng lúc chân tình xoè ra
[nở hoa a a a a a]
 
như thể là chỉ còn một khung cửa gỗ mở ra
và hiên mưa và bầu trời đêm quên lấp lánh
và tiếng dòng sông chảy sau rừng
và tiếng thở nhẹ nhàng của người khách lạ
đã quên tên họ mình
đã quên những gì đã qua
đã quên những gì chưa tới
[đi lạc trong hiện thực như thực của mưa]
 
như thể là những người Nam Á di cư từ ngàn xưa
đem đến vùng đất mới những mảnh vụn quê cũ
mấy câu thơ rơi rớt dọc đường
vài hạt giống nảy mầm ủ rũ
nằm chờ sự ghép lai
[kính thưa các thể loại]
 
[kính thưa các thể loại]
nằm chờ sự ghép lai
vài hạt giống nảy mầm ủ rũ
mấy câu thơ rơi rớt dọc đường
đem đến vùng đất mới những mảnh vụn quê cũ
như thể là những người Nam Á di cư từ ngàn xưa
 
[đi lạc trong hiện thực như thực của mưa]
đã quên những gì chưa tới
đã quên những gì đã qua
đã quên tên họ mình
và tiếng thở nhẹ nhàng của người khách lạ
và tiếng dòng sông chảy sau rừng
và hiên mưa và bầu trời đêm quên lấp lánh
như thể là chỉ còn một khung cửa gỗ mở ra
 
[nở hoa a a a a a]
đúng lúc chân tình xoè ra
như một cánh tay bè bạn
như không gian những đêm hè trăng sáng
như thể là cái chết có thể nhìn xuyên thấu
 
[ở dơ đến phát rầu]
sau hồi khạc nhổ phun nước bọt loạn xạ
ư ử ậm ừ nhẩn nhơ gặm cỏ
ở cao nguyên phía bắc Bolivia
như thể là con lạc đà không bướu alpaca
 
như thể là con lạc đà không bướu alpaca
ở cao nguyên phía bắc Bolivia
...
 
Sydney 12.2012
 Tú Trinh

Wednesday, January 9, 2013

chim ở nghĩa trang & ở nghĩa trang chim


Photo by Tú Trinh, Hobart 01.2009



dưới bầu trời thấp tôi còn biết làm gì ngoài úp mặt vào cỏ ngủ vùi những con chim chỉ hót ở nghĩa trang nắng hạn giữa khúc điếu ca sầu thảm giữa lời kinh nguyện râm ran cũng đã bỏ đi giữa đời chang chang
 
miền Nam rồi thức giấc thứ tuyệt vọng không thanh âm nức nở còn rỉ máu thét gào ngoài kia những cổ họng chưa trút hơi thở cuối lũ mèo một ngày nửa bên đầu buốt giá khóc đòi bữa ăn có xương cá dưới những rặng cây cam bơ vơ những cồn cát
 
trong cơn bão của những vọng âm ngày kia sẽ hiện diện nơi hoang mạc chắt chiu nuôi những mạch nước ngầm còn rót mãi những ly rượu đỏ vào ban mai tôi những người con gái không bao giờ trở lại biết
 
luyến láy ngân nga bằng giọng chim yến lúc nho nhỏ lúc to to khúc ca tự do em mỏng manh nơi tháp chuông cao em cài hoa trắng em mặc áo vải em đi chân trần em hát
 
ngày những đồng loại tôi thức giấc ngồi vào bàn những con chim đã trở lại cánh đồng tìm mãi cũng gặp sông nghĩa trang thuyền đi mãi cũng ra biển lớn giếng nước mọc lên nơi những ngôi làng lấp trong cát tôi biết người ta tìm được mạch nước ngầm trong vắt
và viết
 
giữa lời kinh nguyện râm ran
giữa khúc điếu ca sầu thảm
giữa đời chang chang nắng hạn
những con chim chỉ hót ở nghĩa trang cũng đã bỏ đi
tôi còn biết làm gì ngoài úp mặt vào cỏ ngủ vùi
dưới bầu trời thấp
 
rồi thức giấc một ngày nửa bên đầu buốt giá
bơ vơ những cồn cát miền Nam
dưới những rặng cây cam
lũ mèo khóc đòi bữa ăn có xương cá
ngoài kia những cổ họng chưa trút hơi thở cuối
còn rỉ máu thét gào
thứ tuyệt vọng không thanh âm nức nở
 
tôi biết những người con gái không bao giờ trở lại
còn rót mãi những ly rượu đỏ vào ban mai
chắt chiu nuôi những mạch nước ngầm
ngày kia sẽ hiện diện nơi hoang mạc
trong cơn bão của những vọng âm
 
em đi chân trần
em mặc áo vải
em cài hoa trắng
em mỏng manh nơi tháp chuông cao
luyến láy ngân nga lúc nho nhỏ lúc to to
em hát bằng giọng chim yến
khúc ca tự do
 
tôi biết người ta tìm được mạch nước ngầm trong vắt
giếng nước mọc lên nơi những ngôi làng lấp trong cát
cánh đồng tìm mãi cũng gặp sông
thuyền đi mãi cũng ra biển lớn
những con chim đã trở lại nghĩa trang
ngày những đồng loại tôi thức giấc ngồi vào bàn
viết
 

Tú Trinh 
Sydney 12.2012
 

Photo by Tú Trinh, Hobart 01.2009

Wednesday, January 2, 2013

Ngày Một tháng Giêng

Light of Sydney, photo by Tú Trinh 




Thơ Octavio Paz
Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn
(1914-1998)

Ngày Một tháng Giêng
 
Những cánh cửa của năm,
như những cánh cửa của ngôn từ,
mở ra trước cõi miền chưa từng biết đến.
Đêm hôm qua em đã nói với anh:
                                             ngày mai
chúng mình sẽ phải vẽ ra những ký hiệu,
phác thảo một phong cảnh, vạch ra một kế hoạch
trên trang đôi
của giấy và ngày.
Ngày mai chúng mình sẽ phát minh,
một lần nữa,
hiện thực của thế giới này.
 
Anh đã trễ tràng mở mắt.
Trong một giây của một giây
anh thấy mình như người thổ dân aztec,
từ mỏm đá chênh vênh chờ xem
cuộc trở về bất xác của thời gian
xuyên qua những kẽ nứt của những đường chân trời.
 
Không, năm đã trở về.
Nó làm ngập cả phòng
và gần như chạm cả vào tia mắt của anh.
Thời gian, không cần chúng mình giúp đỡ,
đã xếp đặt,
đúng y như trật tự của ngày hôm qua,
những ngôi nhà trên con đường vắng vẻ,
tuyết trên những ngôi nhà,
sự im lặng trên tuyết.
 
Em bên cạnh anh,
vẫn còn say ngủ.
Ngày đã phát minh ra em
nhưng em chưa chấp nhận
em được phát minh ra bởi ngày.
Có lẽ em cũng chưa chấp nhận
          hiện thể của anh đã được phát minh ra như thế.
Em còn thuộc về một ngày khác.
 
Em bên cạnh anh
và anh thấy em, như tuyết,
say ngủ giữa những hiện thể.
Thời gian, không cần chúng mình giúp đỡ,
phát minh ra những ngôi nhà, những con đường, cây cối
và những người đàn bà đang ngủ.
 
Khi em mở mắt ra
chúng mình sẽ bước đi, một lần nữa,
giữa những giờ trong ngày và những phát minh của chúng,
và khi đang lần lữa giữa các hiện thể
chúng mình sẽ làm chứng nhân cho thời gian
                      và những cuộc sản sinh tiếp hợp của nó.
Chúng mình sẽ mở những cánh cửa của ngày hôm nay,
và bước vào cõi miền chưa từng biết đến.
 
 


----------------
Dịch từ nguyên tác tiếng Tây-ban-nha: "Primero de Enero", trong Octavio Paz, Árbol adentro (Barcelona: Seix Barral, 1987).