Đã quên mất duyên cớ gặp nhau giữa chúng tôi. May,
những sự thật kết nối chúng tôi là còn đó để nhắc nhớ. Học cùng trường, cùng
khoa, cùng ngành, cùng có chữ "sỹ" nhưng bằng cấp cao hơn và người
thật cũng cao lớn hơn.
Điều thú vị ở đây là... chúng tôi tư duy khác nhau. Trai Hà Nội vs gái Sài Gòn ư? Đùa đấy! Chẳng ăn nhập gì. Tư duy khác nhau, không phải dạng "đồng thanh tương ứng", mà là dạng bổ khuyết cho
nhau, giữ cho nhau thăng bằng - lại nói chuyện học hành và công việc nữa rồi! Chúng tôi là hảo bằng
hữu, là huynh đệ, là đồng chí và là đồng nghiệp nữa! Ồ, dùng cả loạt tiếng Hán
Việt ra để thấy độ "thâm trầm" của một mối quan hệ chăng? Không biết
nữa!
Chúng tôi, ở xứ người,
cổ vũ nhau đi qua những mùa hoảng loạn, hò hét cùng nhau những ngày khoái chí,
cùng nhau trò chuyện "nhảm" đêm khuya (từ sách thánh hiền đến báo lá
cải), cà phê, trà đá, thuốc lá, gái đẹp, thuyết hay, sáng nắng, chiều mưa...
Bấy nhiêu là dư xài cho một tình bạn cả đời!
Những ngày gần đây,
bất kể tôi cố gắng hiền lành cỡ nào, hắn đều kết thúc câu chuyện bằng cách bảo
tôi "bossy" quá rồi cười há há. Tôi gặp hắn thì cứ réo lên cho bằng
được "bạn thân mến của tôi ơi/ oh my dear friend" xong cũng lại lăn
lăn ra cười. Bạn bè còn có nghĩa là không từ bỏ những cơ hội chọc ghẹo nhau!
Hắn
viết. Lúc sến quá chịu không được. Lúc lại ma mị rợn người. Lâu hơn không biết sẽ ra sao, nhưng giờ, đọc, chỉ thấy nỗi cô đơn rung rức xứ người mà cứ cố che đậy và cái thứ khát khao xa
xỉ muốn hòa nhập và tan theo con người xứ này.
Sydney, 10.2012
Tú
Trinh
|
Đỗ Anh
photo by Tú Trinh, Macquarie University 05.2009 |
Nghe chăng thu ơi
1.
Mùa thu đấy. Ở đây, ngoài vài tuần nắng nóng, vài tuần đông giá, còn lại cả năm là mùa thu. Có mưa gió, có se se lạnh, có nắng hanh và có lá rụng. Quá đủ để làm mùa thu. Chỉ thiếu ngồi sát nhau trên yên xe đờ-rim mà đi dọc heo may đường Quan Thánh. Đầu đội bảo hiểm thời trang. Anh xanh bộ đội. Em đỏ hạt dưa. Thi thoảng cộp nhau chan chát. Là lúc thủ thỉ chuyện đi ăn lòng lợn tiết canh ở đâu thì ngon.
2.
Thỉnh thoảng mình lại lên một cơn lãng xẹt. Trỏ ngón tay lên cao, anh hát Ngàn vì sao trên giời nhìn người yêu tôi cười, thẹn thùng thắm trên môi. Thế là môi với răng cười khách khách chả thẹn thùng ra vẻ một tẹo. Quái, lần nào nổi hứng huýt sáo lái xe là lần ấy thế nào cũng có đứa ất ơ nào đó lao rầm rầm vào mình. Chửi ngay chứ. Con bà nó. Tính quay xe lại đuổi theo chửi tiếp, nếu không có người can.
3.
Mùa thu hả? Anh nhiều mùa thu quá nên cũng chai bà nó cảm xúc. Ngày xưa xem phim Legend of the Fall, cũng rưng rưng ít nhiều, thì đọc bài báo trên Tuổi trẻ, giới thiệu là Huyền thoại về cái thác nước. Sướng quá cười lăn ngửa. Từ đó mới hay, nếu mình thích lên mây thì lên được, thích bay là là mặt đất cũng không khó. Anh khoái mùa thu cũng từ đó. Bởi vì đó là mùa của các loại mùa. Mỗi thứ một tí. Gọi là thác nước, hay cú ngã cũng được. Giống như mình chưa bao giờ gọi tên những phi vụ yêu đương nhau.
4.
Nhưng mà hôm trước anh đi bộ dọc cầu Ha-bờ
[1] mà tìm không ra mùa thu đâu. Chỉ thấy nhà hát con sò úp mai nằm sấp truy hoan với nhau, phơi lưng trắng ngồn ngộn. Nhân ngày Đại hội giới trẻ Công giáo, tất cả xe cộ đều bị cấm đi vào city. Cả thành phố đứng im. Thời gian thực ra chỉ là do người ta đi qua đi lại mà thành. Anh hoà với dòng người vài nghìn vừa đi vừa hát Thánh ca, gõ nhịp trống cơm bập bùng trên sàn cầu. Trai gái không phân biệt giới tính thi thoảng đứng lại ôm hôn nhau chụp hình. Anh có nháy cho một đôi. Cố tình zum ao hết cỡ cho bọn chúng bé tí giữa cây cầu đồ sộ và mây nước bao la.
5.
Hoá ra là em giấu mùa thu. Gã thi sĩ nào nói mùa thu giấu em là nói bậy. Em ở đâu anh cũng tìm ra, không mùa nào cất được. Chỉ có em gói mùa thu của anh lại, dền dứ bắt anh nhớ. Em béo mập nhét nó vào chỗ nào rồi? Anh túm được một góc heo may, kéo nó ra từng chút một. Mắt mũi miệng, tay chân, mông. Ngực.
A, đây rồi.
Anh tìm thấy rồi. Nơi mọi thứ bắt đầu.
Mùa thu cũng chui ra từ đó.
Không, thác nước chứ.
Đỗ Anh
_________________________
[1]Cầu Ha-bờ: Harbour Bridge, gần Opera House (nhà hát lớn có kiến trúc giống những vỏ sò) ở Sydney, Úc.
Hoa violet ngày thứ Năm
1.
Cánh em mỏng, nhụy em kín, da em tím, môi em lạo xạo sương đêm.
Mình sẽ mua một ôm em, một ôm tinh tươm hăng hăng mùi bùn đất, ôm em từ chợ hoa sáng sớm. Em thích thú rung rinh từng ngọn phất phới ngược gió hồ Tây. Em đã về theo chủ mới.
Về đây em, quần nhau trong phòng mùa thu. Ướt sũng nước. Thoát hết tục, dương khí tràn trề nắng mới lên.
2.
Không phải câu chuyện tình lãng mạn, quá nhuốm màu tình cảm trong thời đại của chúng ta. Thời đại của những thằng trẻ trai không có chiến trận. Để ngã xuống với một lá thư tình viết dở dang. Ôm súng chờ canh ba qua. Lăn qua lăn lại, cánh tím tơi bời rụng lép nhép dưới nền thảm mốc mếch bao nhiêu lần vết mình đi lại hàng nghìn dặm trong phòng bốn mùa không nhớ tuổi.
Thời đại đã băng hoại em, băng hoại anh. Không ai chơi hoa em ngày thứ Tư nữa. Không ai bắn vào tim anh một phát, máu đỏ lênh láng ngực nóng hổi trinh nguyên, ngước mắt nhìn trời xanh ngắm đàn sếu bay qua mà ngỡ bầy thiên nga sắp tung áo mới.
Thời đại trùm chăn ẩn mặt, giấu tên. Không con chim nào lo trốn tuyết. Thời đại chỉ cương cứng với những chuyện đảo điên.
3.
Anh về bên em. Không phải trên đôi nạng gỗ, lạy Chúa! Từ từ thôi. Mình giả vờ qua từng giai đoạn. Bứt rứt từng cọng, cánh, lá. Trả vờ e ấp tay trao tay. Ngậm cuống hoa lên miệng khẽ nhay nhay. Trả vờ thôi khẽ tựa vai với vai. Cứ như thể cuộc đời phi dục tính.
Mở cuốn sổ tay, chụm đầu cười rúc rích. Đây bút tích những lần cầm súng bắn vào chỗ hư vô. Phí đạn.
Không phải câu chuyện tình lãng mạn. Không phải em không phải anh không phải tất cả chúng ta...
Chỉ là những cánh hoa violet.
Leo lét?
Biết.
Mà vẫn mải miết.
Nuối tiếc.
25.09.2008
Đỗ Anh