Tuesday, January 1, 2002

tùy khúc

2001

nỗi nhớ vo tròn em suốt buổi tối
là em – em không thể hòa bình với lẻ loi
điện thoại dố reo lầm lì
hai phía ậm ừ – cứu rỗi

điện thoại nửa đêm
bên kia đầu dây là anh
là ồn ào nói cười nheo nhéo
anh yêu em!
và trôi trên mọi miền khác của đêm – trừ em

em tự để quên mình đâu đó
quanh anh

em mong một cơn say
bia rượu rồi tan, bi kịch rồi qua, thân thể những người con gái khác rồi xa
chỉ còn em ở lại

cuộc sống hiện đại quen rồi những gáo nước lạnh dội vào nhau – co cụm
nhưng uy lực của những viên đá đánh lửa thuở hồng hoang làm em hoảng sợ
em bỏng anh ơi…

em nhặt lại mình trong khoảng không của gói quà thắt nơ xanh
nơi đó không có ngày và đêm

Tú Trinh

No comments:

Post a Comment