12/2005
phố của mùa chưa từng ký ức
nên có một người chọn tâm thế co ro
chẳng thể duỗi ra theo mùa
mưa đông buốt một bên não phải
giấc mơ chiều lạc miền cỏ dại
thêm một lần lần lữa với hoang vu
quán rất rộng nên mùa đông về thật lắm
hạt mưa vỡ ngang những tiếng thầm
hình như bàn bên có hai người tìm được vành môi
mình tôi ngồi Sài Gòn thiêm thiếp khói
mình tôi ngồi
mình tôi ngồi
mình tôi ngồi nỗi nhớ dậy thì tâm bão
mình tôi
mình tôi
ước mong manh chiếc ghế hồn nhiên hóa vành nôi
cho tôi chọn ủ ấm bằng áo len của mẹ
cà phê chiều nay thả giọt êm lạ
quán rất vắng một tiếng rơi của lá
mùa đông ngồi ghế mùa thu
mộng du phố hát chuyện tình
mộng du tôi hát chuyện mình
Tú Trinh
No comments:
Post a Comment