Monday, December 1, 2003

một bài thơ khác về niềm tin

hơi thở duy trì sự hiện hữu ở chợ trời thông tin
ngoi ngóp góp nhặt, phân loại, tổng hợp, rồi quyết định
làm sao tin được ai khi chẳng thể tin nổi chính mình

không cùng thời với đại gia S. Freud
bác sĩ tâm lí lắc đầu năm em 12 tuổi
có gì lạ đâu, khiếm khuyết là con dao hai lưỡi
động lực của tiến hoá và nguy cơ cho thoái hoá
sau người là gì? không biết…
ngược về người Homo habilis để khỏi có khái niệm yêu nhau

một sớm mai nhiều gió
có anh ở đấy không?
dắt tay em đi trên đường bình minh mướt cỏ
hạnh phúc non kéo tấm rèm nhìn xuống
chỉ có chân là song đôi

niềm tin đột ngột mồ côi
nó đi hoang trong tiếng nấc

lục tung sách vở, vay mượn mọi triết thuyết để tin
rồi trút hơi thở cuối cùng trên những xác chữ vô hồn đó
chiếc quan tài tống tiễn một linh hồn còn nhiều điều bỏ ngõ

nhạc rock metal làm biệt khúc
thắt nơ trắng lên quan tài
nhờ con mọt sách cầu nguyện
thêm ít rượu cho quỷ thần nhận diện

giật mình, ta còn ta để đưa tang

đành sống cho hết kiếp này
thì lay lắt nhé!
hoang mang cuống cuồng
liên tục đầu hàng trong những lần suy gẫm suýt… ngộ!
thấy niềm tin sau hàng rào trong con mắt người-dưng
cũng lấp la lấp lánh

rất lâu rồi mà mộ cỏ vẫn chưa xanh

Tú Trinh
ngày đâu đó, lẩn quẩn 2003

No comments:

Post a Comment