2003
Hát lên trong chiều
ai quên đóng cửa buổi chiều
để hoàng hôn lạc
cánh diều đi hoang
tôi thành một chú Bê ngoan
hương quê trong cỏ lẫn thoang thoảng mùa
mẹ đi gánh hết giông mưa
quê nghèo thiếu cả chỉ thừa khói lam
tuổi thơ tôi
chú cánh cam
đậu cây cháy héo mơ ngàn cây xanh
sáo diều trời đất để dành
chiều nay rót xuống
thơm nhành lúa non
người đi chân đất mỏi mòn
đầu làng nhớ đỏ gạo son thì về
nắng mưa cát gió là quê
cánh diều chưa mất lời thề sợi dây
Bê nằm
mơ
rạ rơm bay
hồn quê vẫn đứng trên đầy bát cơm.
Một ngày mưa trên phố
Sài Gòn mưa ướt trời đêm
xuýt xoa!
may ấm mắt em đèn vàng
đôi khi đại lộ thênh thang
mình đi cứ ngỡ hai hàng cây đi
người che mưa ướt cong mi
cho ta trú dưới nhu mì với em!
Sài Gòn mưa ướt trời đêm
bỗng dưng phố xá thật hiền trên tay
vỉa hè rượu uống không say
giọt mưa mang nỗi buồn bay về trời
người đi cho kịp đêm trôi
ta đi cho kịp nụ cười môi em
Sài Gòn mưa ướt trời đêm
tiếng dương cầm chảy ướt mềm vòng xe
chân trần tránh xác lá me
mới hay mình cũng nửa quê nửa mùa
Sài Gòn còn một đêm mưa
người quê, kẻ phố kịp giờ nhập đôi.
Du ca
Chiều
Ai nhóm bếp củi ngo
khói lam đan sợi níu đò triền sông
người ngang dọc
mùa đi vòng
tìm về
chim ngói, cánh đồng reo ca.
Thương bờ cúc dại quanh nhà
huây hoai hương rạ len qua tuổi tình
hát khi ngồi với bình minh
chuông chùa hòa khúc yên bình từ tâm
hình như...
tha thiết trăng rằm
một lần thơ dại được cầm tay em.
Sương khuya gầy ảo dáng hiền
Mẹ cho vóc hạc khắp miền lãng du
về gối đầu với mùa thu
hoang vu còn ấm lời ru nửa đời.
Quê ơi,
khao khát lở bồi
cắm sào cúi nhặt bóng tôi bên Người
Tú Trinh
Link
No comments:
Post a Comment