A. Hồi còn nhỏ, ba cưng lắm, mua cho con gái nhỏ mấy cái nón rộng vành che nắng, đội vào như cái nấm di động, ba chở đi khắp nơi bằng chiếc xe đạp mini, bánh xe nhỏ như xe đạp điện bây giờ, loại xe này gần như biến mất trên đường phố rồi. Cứ đi mãi đi mãi như thế chẳng biết qua bao nhiêu phố chợ, bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu câu chuyện để con gái nhỏ thôi ngồi sau yên xe ba và tự mình phóng xe máy vù vù trên đường. Mọi thứ đi qua, chỉ những điều ba dạy khi những bánh xe lăn lăn ngày cũ là còn lại. Dù vội vã cách mấy, khi gặp đám tang, cô gái sẽ đi chậm lại, tháo nón ra cúi đầu chào người nằm trong kia một cách thành kính. Việc nhỏ xíu bao nhiêu năm đã thành quán tính, giờ khó khăn và lúng túng vì chẳng làm được, không hỏi ba, vì chắc ba cũng đang bối rối thế.
B. Cách đây 3 năm, mùa xuân cuối cùng của đời sinh viên, ba cô bạn thân mất. Dự án đang vào đoạn cuối, có xa xôi chi đâu nhưng chịu thua, không cách gì đi viếng được, cố sắp xếp để ngày đưa tang kịp chạy về. Sáng đó vừa buông máy tính ra là phóng lên xe máy, anh chở, chỉ kịp vơ đại cái áo trắng khoác vô người, không đủ tỉnh táo để nhớ ra nhà cô bạn thân vừa đủ xa… Xe đến cầu Bình Triệu thì giật mình vì dọc đường bày bán nhiều nón bảo hiểm quá, nhưng đang vội. Qua ngã 4 Bình Phước thì gặp rất đông cảnh sát, không cách gì tránh được. Biết mình lỗi, trình bày câu chuyện, năn nỉ xin được nộp phạt tại chỗ để đi tiếp. Không có sự thông cảm, bỏ xe lại cũng chẳng được, phải đợi đủ xe vi phạm rồi mới đồng loạt về Trạm 2 ghi biên bản phạt. Cô bạn thì gọi khóc nấc từng chặng: “Mày nhanh lên, xe đến rồi!”, “Mày ơi, xe đưa ba tao đi rồi!”… Xuống đến nghĩa trang Bình Dương thì đất đã lấp xong, nghẹn lời, chỉ biết ôm cô bạn khóc òa…
C. Anna, cô bạn nhà báo Phần Lan, email bảo sẽ thu xếp du lịch Việt Nam sớm vì thích thú với chuyện toàn dân phải đội nón bảo hiểm, cô nghĩ những tấm ảnh chụp ở Việt Nam sẽ làm độc giả nước cô thú vị. Anh bạn ở Hà Nội đang chùng chằng việc đi ở bỗng quyết tâm ra đi cao độ vì bức bối với chuyện mất tự do đầu cổ, giải quyết tạm thời bằng cách đi xe đạp điện. Một anh bạn nữa thì vừa đội nón bảo hiểm vừa đưa tay gãi đầu, anh bảo hơn 20 năm để đầu trần nắng gió lên rừng xuống biển chẳng sao, mới đội nón bảo hiểm được tháng nay thì đầu bị nấm ngứa và rụng tóc. Ông bạn già lại triết lý đầy lạc quan: “Ở xứ này chẳng có sự tự giác đâu, cô gái nhỏ à, tội ông nhà nước, đành buộc dân làm cho yên tâm. Biết đâu vài năm nữa, khi dân quen, lúc đó ổng bèn thôi bắt đội nón bảo hiểm nội thành, tóc lại tha hồ bay!”, tôi chỉ cười cười. Viết tiếp chắc sẽ đến xyz luôn, nhưng thèm café rồi, quán bên kia phố, lại quần short, dép kẹp, nón bảo hiểm vi vút đây…
Chiêu Nguyễn
No comments:
Post a Comment