Tuesday, December 18, 2007

mấy dòng xung quanh bản đồ [chuyên đề VIẾT CHO HOÀNG SA & TRƯỜNG SA]

cuồng dại mùa đông vì cái thứ khí nóng đặc ân của quê mẹ nhiệt đới. ngôn từ oằn theo dải phân cách lãnh hải trên những phiên bản bản đồ sơ khởi chờ đọc. không cần biết chữ cũng đọc được bản đồ.

uất nghẹn mùa đông vì những hành động [không-làm-gì hoặc tụ tập múa may, hát hò, giao lưu… chắc chắn cũng là hành động] liên quan việc đọc bản đồ nơi quê cha.

dậy sóng mùa đông vì chừng 1000 người xuống-đường [biểu-tình, to demonstrate, tất nhiên là hành động] chống đối cách đọc bản đồ của những thằng mang trong lòng chúng cái túi f [chạy từ 3 đến +∞] gang. cổ tích thật là vô dụng trong việc liên tưởng và so sánh trường hợp này.

mỗi thằng đọc bản đồ bằng một cách. kinh nghiệm lịch sử rằng cùng kiểu chứng minh thư thường đọc bản đồ giống nhau. chắc lần này ngoại lệ. có thêm những người không buồn đọc [đọc để làm gì, qua cái thời đi học, đâu ai bắt trả bài môn địa lý].

ngày phát hiện ra làm công dân một đất nước không có bản đồ chính thức [công nhận phải đi cùng với đổ máu đổ chất xám ra mà bảo vệ chứ], phó thường dân [chỉ đối tượng này thôi, đối tượng không có “quyền công nhận” và đang mất luôn các “quyền” còn lại], không phân biệt giới tính, nhận thức và bức bối ở trong tình trạng bất-lực.

làm ơn đừng hỏi nữa, câu: tao/tui/tôi/tớ/anh/em phải làm gì đây!
vì chính cái thằng đang viết [một số đang đọc] cũng không biết đâu, bất lực mà!

tao/tui/tôi/tớ/anh/em đang bận tìm chỗ chôn mấy cái bản đồ trong atlas Việt Nam, để dành kể chuyện cho con cháu nghe, không phải cổ tích, nhưng vẫn bắt đầu bằng: ngày xửa, ngày xưa...

tao/tui/tôi/tớ/anh/em bây giờ chỉ muốn ngủ, đêm dịu dàng ôm vào lòng rồi và ít ra là được “quyền nằm mơ” về cái bản đồ Việt Nam cha ông vẽ bằng máu và những họng súng không rõ thời đại.

15.12.2007
Khinh Ca

Saturday, December 15, 2007

Bơ vơ [chuyên đề VIẾT CHO HOÀNG SA & TRƯỜNG SA]


Bạn có yêu nước không?
Lúc em ra chào đời, mẹ cho một trái tim để yêu. Líu lo ca lời đầu, quê hương trong lòng đó em... [1]
Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người... [2]
(tất nhiên ai cũng trả lời có)

Bạn làm gì để thể hiện lòng yêu nước đó?
Dậy mà đi, dậy mà đi hỡi đồng bào ơi... [3]
Tiến lên, cùng tiến lên, nước non Việt Nam ta vững bền... [4]
(câu này khó hơn nhưng rồi các thí sinh cũng trả lời được)

không phải vòng thi chung kết hoa hậu hay phỏng vấn học bổng,
Hoàng Sa – Trường Sa, những ngày thông tin cuồn cuộn sóng
em chiều nay ngờ vực hỏi mình
mày có yêu nước không?
em sẽ xác nhận lập tức: có!
mày làm gì thể hiện lòng yêu nước đó?
lắp bắp rồi im bặt: em, em...
(ngoan lắm nên chỉ kêu “ặc ặc”, ngăn mình không nói từ có cùng vần)

không điều gì tuyệt vọng như tình yêu
em mở giáo đường ngay trong đầu mình
xưng tội với ngọn nến mang đốm sáng hình cái-lưỡi-bò đầy mùi thuốc súng

lỗi tại em
sinh ra và lớn lên trong hoà bình vá víu
lỗi tại em
sinh ra và lớn lên trong hỗn độn ngấm ngầm
em có ngồi Google hay vượt tường lửa suốt đời
em vẫn chỉ biết một điều cũ rích và ảo diệu:
em biết chút xíu
(ví dụ: sự khác nhau rõ ràng giữa biểu-tình với tụ-tập-đông-người)
và em không biết mọi thứ!

ai chở linh hồn em trên chuyến xe tang chiều mưa
khuôn mặt nào ẩn nấp hồn nhiên trong sợi gân li ti máu đỏ
tạ ơn cánh đồng không dò hỏi tên tuổi và quốc tịch, những ngày

em không biết hôm qua đất nước mình ra sao
em không biết hôm nay sao nhiều quá tiếng gầm gừ
em tất nhiên không biết ngày mai quê hương mình thế nào
em không có năng lực tiên tri hạnh phúc
(nhân loại sẽ vồn vã đón chào mà, chắc cũng chẳng cần báo trước)
nên em học đòi nói về cái chết, nấm mộ là hợp thời trang hơn cả
chừng nào, chưa biết, chắc chắn trên ngôi mộ có một vài bông hoa...

chằm chằm soi mình nghi ngại xuyên đêm
gặp chính em buồn nôn dù dạ con trống rỗng
thèm bào thai một phương Nam mặt trời chói lọi

em khẳng định mình yêu nước một cách bế tắc
(làm công dân một quốc gia không dễ chút nào!)
yêu nước không có hành động hữu ích đi kèm
là lỗi tại em
... thuộc về một-thế-hệ-bơ-vơ-giữa-các-giá-trị

mồ hôi rịn ra hay em tan chảy nhầy như chất tạo dựng thế giới
tin tức căng nhận thức thành sợi dây đàn
khuất đêm đen, chữ dân tộc hay em lầm lũi đóng cọc neo mình

một ngày mùa đông nắng vàng ban ngày và gió se se khi đêm về
em sẽ hát là lá la và tung tẩy người theo một giai điệu nào đó
em hào hứng tưởng tượng em đang nằm dưới cỏ...
trước đó, em đã cẩn thận tự khắc bia mộ cho mình bằng tiếng Việt hoàn chỉnh:
“Nơi đây an nghỉ một người từ lúc sinh ra đến khi chết đi vẫn không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu nước.”

Tú Trinh
15.12.2007


----------------
[1] [2] [3] [4] lần lượt là ca từ trong ca khúc “Một trái tim một quê hương”, tác giả Phạm Trọng Cầu; “Quê hương”, tác giả Đỗ Trung Quân, Giáp Văn Thạch; “Dậy mà đi”, tác giả Nguyễn Xuân Tân; “Quốc ca”, tác giả Văn Cao.