Sunday, July 8, 2007

Cơn ngạt thở tình cờ của Ny

Trần Lê Sơn Ý | ảnh Tú Trinh 


Về tập thơ Cơn ngạt thở tình cờ, thơ Trần Lê Sơn Ý 
NXB Phụ Nữ, 2007

Tập thơ không có lấy một hình minh họa, sách in khổ vuông nho nhỏ, vừa một bàn tay khép, hình thức giản dị như những câu thơ chân thành của Sơn Ý trong lòng nó. Tập thơ đầu tay, như cách mà Sơn Ý bộc bạch, là chuyến xe bất ngờ đi qua quãng đường dài hơn 10 năm. Mỗi gương mặt trên chuyến xe đó, cuộc đời, nỗi muộn phiền, sự hân hoan của họ dắt tay Sơn Ý đi tiếp, không toan tính, suy tư và tưởng tượng, thành thơ.

Là một “người lạ”: Không đợi ngày tất cả điện thoại có trong phonebook đều khóa/ tôi đã thành người lạ/ ngồi nghe nắng chảy râm ran; là những cô gái ở “nơi đó”: Những cô gái mang linh hồn của kẻ hành hương/ điểm trang lòng mình bằng nỗi buồn…; là “hoàng tử bé” của S. Exupéry: Hãy cứ là hoàng tử bé trong veo/ …hãy cứ băn khoăn cả những điều đơn giản nhất như người ta không nên nhốt lại một con cừu…; là người đóng vai “rối ngày chủ nhật”: Tôi, người lớn đi một mình xiêu vẹo/ đến một ngày các em nắm lấy tay tôi/ chạm vào nước mắt chú hề. Sau rộn ràng, sau vang vọng, sau trầm lắng kia, Sơn Ý thấy mình và tin là độc giả cũng thấy mình trước những nhân vật thơ như thế: tôi thấy tôi ôm tôi vào lòng; tôi mù quáng xao đôi bàn chân bỏng rộp; tôi nghe thấy những tiếng chân mơ hồ đi lại trong tim; tôi thấy mình nhỏ như từ lòng mẹ bước ra; là em chỉnh tề hài xanh với nắng; em nhận ra niềm vui kia mang gương mặt nỗi buồn.

Sơn Ý làm thơ không nhiều, thơ đến từ những câu bất chợt, ánh mắt lướt qua, thanh âm rơi lại, cái chạm khẽ khàng trên chuyến xe… để rồi những “cơn ngạt thở tình cờ” gõ cửa, nhảy múa; Sơn Ý ghi lại, thành thơ, cho mình, cho bình yên mình tìm kiếm, cho yêu thương quanh mình. Gia đình, bạn bè gọi Sơn Ý là Sony, từ từ còn mỗi chữ Ny, tập có vài bài cho Ny nguồn cơn là vậy. Những câu thơ có Ny cảm xúc tinh tế và dịu dàng quá: Này Ny/ Tôi lại nghe nắng ngoài hiên nhỏ giọt/ Lòng tôi đã mơ hồ lâu lắm – không chắc gì những nhớ quên/ Nhưng…có ai như tiếng em cười trong lá ấy/ Tôi hối hả – Tôi hối hả – gặp tim mình thắt lại/ Khi thấy bộn bề rặt một màu xanh.

Thêm vài dòng khác cho Ny: Gọi đi Ny và những âu lo sầu muộn của em sẽ cuốn đi/ đi đi Ny đừng cười như thế/ đôi mắt em làm tôi nhớ tiếng chuông chùa/ gọi mưa về đi Ny, cây ngọc lan và những nụ mướt xanh sẽ trở lại/ Và tiếng hát em sẽ trở lại… Khép tập bằng những câu tinh khôi như thế, mơ sao các cô gái trên cuộc đời này có những giây phút xanh trong thơ, như Ny.

Tú Trinh
07/2007

No comments:

Post a Comment