Không trở lại nữa đâu. Trèo lên gác xép đi Tita nho nhỏ. Ở đó có lẽ mẹ sẽ không tìm thấy chúng mình và anh sẽ kể cho bé em nghe một chuyện kỳ lạ về đàn bò nhà mình.
Anh đã quên mất hết những trang sách anh từng đọc và nói thật đôi lúc anh phát xấu hổ vì sự lãng quên của mình. Anh đang lãng quên một cách gượng gạo. Ôi Tita bé nhỏ xanh xao.
.......
Tita yêu quý, ngày mai gió lại nổi lên rồi. Anh đang cố, đang cố hết sức đây để đàn bò nhà mình không bị bốc cao lên trời. Nhưng anh mệt quá rồi.
Có thể anh sẽ gục ngã trên cánh đồng bông ngùn ngụt gió.
Tita em, hãy thứ lỗi cho anh vì tất cả những từ ngữ rẻ tiền này, những từ ngữ anh viết ra mà không cai quản nổi chúng. Tita em, khi đó, hãy leo lên gác xép nhà mình. Mẹ sẽ không tìm ra em đâu. Rồi thì, em thấy đấy, những câu chuyện cũ mình lại kể về điều xa xưa.
Vòng quay cũ vẫn lại liên hồi bất tận kéo anh đi.
.......
Tita ơi, ngày mai anh sẽ không dậy nổi nữa, đừng đánh thức anh chi. Anh mệt mỏi quá rồi. Anh thử những kinh nghiệm cổ xưa lời thầm thì vút ngang quật rát mặt. Nỗi nhớ về xa xưa đang hát chết cánh đồng buồn. Tay xoắn dọc xoắn ngang, anh chán nản. Anh đã ngã xuống đồng bông ngùn ngụt gió. Và những mảnh hồn mình phiêu bạt dọc ngang không đáp lời nhau.
.......
Không trở lại nữa đâu, Tita ơi, anh không trở lại. Ngày mai trời sáng, em hãy mặc kệ tất cả. Mẹ réo gọi tên chúng mình dưới kia mà nguyền rủa. Đàn bò thống thiết gọi ngón tay ráp của em dắt chúng đi. Mặc kệ hết đi em. Leo lên gác xép này đi, hãy leo lên. Rồi em gieo mình xuống. Anh ở trong em.
.......
Mạn Vũ