Saturday, April 9, 2005

Thức đêm

cho ptnangkhieu.com
04/2005


giữa đêm, bỗng nhớ…
tôi chọn cho mình một thế giới những huynh, đệ, muội, tỉ…
tự dưng yêu những cái nick không có trong danh sách điểm danh của thầy giám thị
đêm,
forum của trường cũ, thức với những chuyện mãi không quên.

không học chuyên Toán cũng có thể định nghĩa
mỗi thân phận là một chuỗi nhị phân…
mỗi gương mặt lạ quen đều được mã hoá bằng những một, không, không, một
nên cả lũ khi đến với nhau, để chân trần…

hơn nửa trường đang không ở Việt Nam
những múi giờ khác nhau, nên forum bao giờ cũng có người chăm sóc
Mỹ, Sin, Úc, Đức, Pháp… thay nhau trực tin thế giới
con cua và con tắc kè, phố bầu trời xanh, phố sao xẹt, trên trời dưới đất, 1001 chuyện du học…
nghe ra cả một thời 16 hôm qua!

chắc 10 năm sau vẫn nhắc về sân trường, con dốc và hoa sứ
về ngày thứ hai phải mặc áo dài và bảy tên lớp rất lạ
về người thầy xài di động thời đồ đá
về một thuở đi về rôm rốp những niềm vui

thói quen làm việc đêm
thói quen sẽ vào website rồi log-in để đó
thỉnh thoảng trong Yahoo Messenger hiện ra một cửa sổ và khuôn-mặt-từ-từ-đỏ
biết ngay, từ một nơi nào xa xa lắc
có một người bạn cũ nối được liên lạc
đêm thức với những chuyện chẳng bao giờ muốn quên.

Tú Trinh

Tuesday, April 5, 2005

Trần tình nơi duyên hải

Cho N và Phan Rang tất cả mùa hạ

Thị xã những ngày nằm gác xép nghe mưa
cồn cào thèm viết những câu thơ em hiểu
chẳng cần lật sách đâu em…
“duyên hải” nghĩa là “ven biển”
còn “duyên nợ” là…
cõi nhớ hai chiều…

những con đường duyên hải một lần xúng xính áo hoa
mừng 30 năm, hôm nay thị xã lên thành phố
quên hạn và hân hoan trên nếp mặt người nông dân
lần đầu tiên đứng giữa quãng trường thơm mùi cỏ mới
thị-xã-cũ vạch cho mình một đường bay xa…

đêm,
vẫn tiếng sóng tên em vỗ về giấc mơ sa mạc
gai xương rồng vẫn thi thoảng đâm vào tay
lũ trẻ vẫn chơi đánh trận và dấu bí mật trong óng ả cát
“duyên hải” vẫn là “ven biển”
“duyên nợ” là gác xép và bốn mùa mưa bay…
ngày không viết câu thơ nào,
em vẫn hiểu…

Tú Trinh
04.2005

Câu chuyện rời của phố

Cho Sài Gòn, những mùa hạ tin yêu

Phố cho em niềm vui, một tựa quen, nơi quán sách cũ ven đường
xuất bản năm 1983, bằng tuổi anh nên giấy đen và bìa loang một mảng rộng
lúc Sài Gòn, ngày…
khi Thành phố Hồ Chí Minh, ngày…
thói quen ghi tháng ngày mình sống
sau tên phố, thật bình yên.

Ngày mưa, hẻm phố hoá dòng sông
thế kỉ 21 vẫn những đứa trẻ co ro xếp thuyền giấy
thả ước mơ mỗi ngày đều có những đôi giày cần chăm sóc
chẳng cần cổ tích diệu kì, giày hoá bát cơm no.

Không chờ đêm, ngày của phố lấp lánh những tầm cao
cắm đầu làm thật tốt, nào, gọi điện thoại, gõ bàn phím
ngước đầu vẩn vơ về những chiều sẽ cùng anh trên tầng cao nhất ấy
anh thích nói cho em nghe về Arthur Rimbaud hay Alphonse Daudet và Những vì sao…

Phố những ngày ủ rũ hàng cây
chẳng thể dịu dàng trong cái nắng hanh nồng đến thế
trốn phố,
đi mãi,
gặp bờ rêu thênh thang bồ câu và hoa cúc trắng
chờ hạt bụi nào của phố gọi em về…

Tú Trinh