làm sao vui
làm sao buồn
thành phố không còn cánh cửa sổ nào cả
cho em mở tung rồi reo lên khi gặp người hát rong
thành phố không còn bệ cửa sổ nào cả
cho em trèo lên và cứ thế ngồi lặng im
thành phố không còn khung cửa sổ nào cả
cho tôi định vị một đường chân trời
cửa chính rộng toang hoác gió
thổi xiêu vẹo những thân phận người
tôi là ai trong đám người đó
đang nhe răng cười cười
tuyệt vọng là tiếp diễn và tất yếu
hi vọng ngắn ngủi thuộc về khoảng đời dám chọn hiện sinh
và cái chết đẹp như một chiều đầu thu nắng vàng hây hây trải rộng
trên một cánh đồng
em còn cục bột nào sót lại
nặn cho tôi con tò he
hay em thắt tặng tôi một con cào cào lá
làm nhân chứng cho việc đời nắm đầu tôi lôi đi
tôi khốn nạn không giữ nổi cho mình
mối tình thơ dại
giấc mơ thơ dại
em đừng úp mặt vào tôi mà khóc
em đừng úp mặt vào tôi mà cười
còn gì buồn
còn gì vui
khi thành phố không còn cửa sổ
West Ryde 02.2012
Tú Trinh