Friday, July 30, 2010

Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em | Nào biết trước gai đâm | Bây giờ, mùa hạ...

Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em 

Thật sự em đã già, nhưng đôi khi cũng thích vòi vĩnh, thích được khen và hay ghen tỵ
Những kiểu phổ kiến của bất kỳ đứa trẻ nào
Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em

Vì dấu mộc sẽ là dấu vĩnh viễn và trói buộc
Em là đứa hay nói điên
Thích đi rông
Thỉnh thoảng khóc lóc như con mèo nhúng nước
Và hay ghen (vì thèm) những điều dịu dàng ai đó dành cho nhau.

Thật sự em như đứa trẻ thiếu thốn
Lắm lúc bày trò mè nheo, thậm chí giả bộ ăn vạ để được (ai đó) dỗ dành
Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em

Em là kẻ già lụm cụm vá víu niềm vui rồi cất khư khư trong hộc tủ
Thích ra công viên phiếm chuyện
Thảng hoặc đi bộ cà phê một mình vào các buổi chiều gió
Run người trước những sọc trắng qua đường đành… ngoắc xe ôm chở về.

Thực sự em là một cô gái bình thường, lâu lâu viết vài câu thơ nhăng nhít
Chẳng thể quởn chí nhớ nổi thơ mình
Có thể cả đời không yêu ai hoặc không được ai yêu
Có thể đùng cái có baby, đùng cái biến mất
Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em

Vì dấu mộc sẽ là dấu vĩnh viễn và trói buộc
Em chỉ ngoan vào những phút, những giờ, những ngày… không đoán trước.

Sàigòn, 30/11/2009






Nào biết trước gai đâm

một mưa
một đàn bà
và rất nhiều gối
luýnh quýnh vài sự thừa thãi
nàng viền vẽ đôi môi
vài cơn say luýnh quýnh về trong bóng tối
đôi mắt đã qua mùa bão nổi chong lên trần nhà
luýnh quýnh bụi
sa

nàng vẽ một bông hoa
nghe thơm hương suốt mấy mùa con gái
một góc vườn có đủ cho cuộc tình nhẫn nại
chỉ một người luýnh quýnh bứng trồng?
có những giấc mơ thức dậy là rỗng không
nàng bèn nghĩ về con sâu đang gặm mòn chiếc lá
một cơn mưa chẳng thể làm xanh hơn nữa
một quãng lấm đâu thể chờ cơn mưa gột rửa
con sâu bỏ buông
nàng luýnh quýnh nhẩm một tên đường

nàng sẽ đi ngược từ phía hoàng hôn
không đi bằng gương soi mà đi bằng đôi mắt sáng
không luýnh quýnh ngại ngần và không dập dềnh sóng
nàng đã thuộc lòng những biển báo cấm
đâu thể có những lần khân

có vài người đàn bà đối diện với cơn mưa và một căn phòng
nàng vẽ cho họ nhiều chiếc gối
vật thể để ôm và không bao giờ nguy hại
nhưng họ cũng như nàng cần một bờ vai vững chãi
nàng biết nói gì khi đôi chân nàng nào biết trước gai đâm?

Sàigòn, 22.07.2010



Bây giờ, mùa hạ...

Mệt rồi
Anh ạ
Không thể chạy
Không thể cháy
Cũng chẳng thể tịnh chay

Em chỉ muốn viết vài câu thơ
(mà nặn không ra tứ)
Em chỉ muốn hát vài câu hát
(mà đành thở khan)
Hạ đi ngang, hạ về ngang
Em chưa thưa thốt đã tàn hoa sen

Mùa hạ rồi anh
Em ngồi bên mép nước xanh xanh
Đọc thơ Nhiên mà nghĩ về lận đận
Đọc thơ Nhiên mà nghĩ về sầu hận
Nghĩ có lúc nào mình làm một phát
Như Nhiên
Rồi thăng thiên
(em vốn ở hiền)

Bây giờ, mùa hạ
Thèm ngồi nói
Dăm ba hơi tiếng của con người
Sợ có những đêm về ngần ngại
Giấc mơ ú ớ những dạ… ơi!!!

Khụy bên mùa hạ khóc ngồi
Còn đâu nít nhỏ về phơi rơm vàng?

Có người vừa mới đi ngang...

Sài gòn, 22.04.10


HOÀI SÂM

Sunday, July 11, 2010

tường trình từ tầng 3

tại sao mặt trời lặn về phía Tây?
có lẽ những con ma Tây phương cần sưởi ấm
khốn nạn thân phận 1/4 cư dân vàng vọt trong mỗi terrace
mùa hè nào cũng liên tưởng đến “con chim trốn tuyết”[*]
không có tình yêu của Frith và khát khao Rhayader hay ngọn hải đăng tĩnh lặng và lãng mạn nào
chỉ có bản mặt nhăn nhó chịu đựng nhau của những “con người trốn nắng”

nắng trên đầu ngọn cây
mưa trên đầu ngọn cây
say trên đầu ngọn cây
uống vodka xong thấy mình đang ngồi lơ lửng đầu ngọn ngày
biết làm gì hơn ngoài chuyện làm thơ (để không lộn cổ xuống đất)

thơ về hai kẻ đang thắm thiết hôn nhau
và người làm thơ tin rằng giấy khai sinh của cả hai đều ghi giới tính nữ
thơ về chiếc xe gom rác lúc 4 giờ 30 sáng
giúp tiếng chuông nhà thờ ngân lên cùng lúc đời hơn
thơ về cái thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ đến khả năng bị ăn trộm
chẳng thằng nào khùng mắc công leo tầng 3 chỉ để chôm cái passsport Việt Nam

lặng yên đến mức nghe đêm ngáy
công thức pha rượu đầy màu mè mà cuối cùng chỉ cầm chai mà tu
nhảy lò cò lên xuống cầu thang mua vui chờ đến ngày cảm nhận được thế nào là dân chủ

Tú Trinh
Epping 07.2010

_________________
[*]Con chim trốn tuyết (The Snow Goose), tác giả Paul Gallico (1897-1976).

 

Thursday, July 8, 2010

Ðiều gì đang đến trong một ngày mưa? | học bơi | Ám ảnh ra đi

Ðiều gì đang đến trong một ngày mưa?

Cơn bão
Một đám mây đen
Tiếng xào xạc lá
Tiếng răng rắc cây
Hay sự ngập ngừng của cây gậy dò đường trên tay người mù
Điều gì đang đến trong một ngày mưa như trút
Một giấc ngủ
Một lần bỏ ăn
Một tiếng rao hàng tuyệt vọng
Những chiếc xe, không biết trốn vào đâu
Dầm mưa mà chạy
Không hiểu sao mình lại có thể là hung thần của một ai đó trong một ngày mưa
Lẽ ra là một ngày mưa rất đẹp
Lẽ ra có thể đang nằm cuộn tròn đâu đó trong móng vuốt ấm áp của chiếc mền

Lẽ ra đó là một ngày mưa đẹp
Tôn vinh những chiếc dù đỏ, xanh, vàng, trắng
Những bước chân sải từng quãng đường vạm vỡ
Bất chấp mưa, gió, ướt — thậm chí bão bùng
Nhưng xét cho cùng
Đó cũng là một ngày mưa như trút nước
Và cuốn tất cả mọi thứ ra đi
Tất cả
Lòng cống đen ngòm đã nuốt chửng tất cả những thêu dệt và mộng tưởng
Cơn gió đến muộn quật thẳng vào những điều đang bay phần phật
Sợi dây diều rủ xuống ngang đường
Khoác lên một bộ mặt thê thảm đe doạ
Một cô gái
Một đứa trẻ
Một người dường như lương thiện
Biết đâu đấy
Làm sao có thể biết
Điều gì
            đang đến trong một ngày mưa





học bơi 

tôi sẽ giữ cho riêng mình
buổi chiều tha thiết ấy
tôi bơi loanh quanh trong hồ quá lâu
quen thuộc quá lâu
đến mức tôi có thể đứng trong hồ
nhắm mắt tưởng tượng
từng chuyển động
của nước, cá, những cọng rong dài
đến mức tôi không còn tha thiết gì đến chuyện bơi
tưởng như tay chân chẳng để làm gì
và nắng
mùa hè 2010
có thể thiêu rụi tất cả
vậy ư, cuộc sống là một trò hề
hồ thành đầm hoang
cỏ dại
cá bơi về đâu?

tôi không thể bơi nữa
đến lúc phải tập đi chập chững
từng bước rất non
tập huơ tay giữ thăng bằng
tập vận động như tôi của ngày xưa
thuở còn là cá

Sg, 27/05/2010




Ám ảnh ra đi

Nằm ngay đơ trong một chiếc chiếu hẹp
là con cá cứng đờ
Tôi bắt gặp trên một tảng đá giữa biển
tôi cũng cứng đờ giữa những tiếng cãi nhau
Chiều thứ 5
nhập nhoạng như cuối tuần
chán nản như đầu tuần
lửng lơ và mơ hồ như khoảng không của người loạn thị
giật mình trước cả những hạt phấn của cây bồ công anh yếu ớt
bay đi

Tôi, con thỏ bị tharn [*]
Chết giấc
Sự sợ hãi sờ sờ trên gương mặt rúm ró
Ám ảnh
về một chuyến ra đi


________________________
[*]tharn: hội chứng sợ hãi của loài thỏ [trích từ cuốn Đồi Thỏ của Richard Adam].

TRẦN LÊ SƠN Ý