2004
thêm một góc phòng dằn vặt
xác thằn lằn thăng hoa trên nền đất
ánh sáng và những con kiến
muộn phiền vây kín những con mối quanh trạng thái ảo của bóng đèn
khúc bình minh giả tạo
điệu luân vũ nhanh càng nhanh cho kịp tháng,
kịp ngày,
kịp phút giây,
thời khắc
trầm mặc
ký ức trung dung và những hơn thua đồng hiện
mỏi mệt một kiếp người
hoa đa sắc tạo dòng mồ hôi mắt
không có cô gái và chàng trai xinh tươi
chỉ có những sinh vật biết mình vẫn sống
sẽ sống
và phải sống
những đường ong trong không gian
những đường cong không gian
tạc những dòng lấp lánh
hoang hoải theo dấu lướt tới,
lao đi,
băng lên
lại gặp xác thằn lằn
những con kiến
con mối
ánh sáng
nhát chổi tuổi thơ nào sót lại cho tôi quét sạch tôi?
gom lũ ánh sáng kia ủ phân bón cho nhành ngọc lan sắp về sân tạm trú
Tú Trinh
Friday, December 31, 2004
Sunday, December 12, 2004
Khánh kiệt, chờ…
2004
những dải nắng không thắp trong tôi một niềm tin mưa bất kì nào em ạ
cánh đồng tôi quen khánh kiệt suốt mùa dài
người ta thích lúa, gạo còn tôi chỉ mong mạ non và rơm rạ
cho mỗi bắt đầu hay kết thúc còn một khoan dịu dàng và ngai ngái
rạ nâu chocolate và mạ xanh nuột nà
những đứa trẻ trong veo giọt sương
rồi nắng cũng đi qua rất nhanh, nhanh trong những nghĩ suy của tôi về cơn mưa
chỉ hăng hắc cánh đồng trưa
lối nắng còn trọn một mảng rêu nằm đợi
khánh kiệt tôi, khánh kiệt sông hồ
tôi tìm rêu gọi nắng
trọn một cơn buồn
không chờ vẫn gặp những cơn vui, cơn say, cơn điên, cơn... người
dưới trời
may, những khánh kiệt xanh
những mái nhà chocolate rơm rạ
đắt đỏ giữa bê tông cốt thép phố già
trẻ con lạc lõng từ nhụy hoa
đụn rơm người-mẫu khánh kiệt mùi đồng
những chiếc xe thổ mộ điểm hoa làm ma-nơ-canh giữa phố
khánh kiệt tôi chạy tìm người xà-ích
chắc còn lang thang đâu đó ở vực sâu
nơi còn bình yên những mái nhà chocolate rơm rạ
nơi tôi học mơ giấc mơ những đứa trẻ chưa từng biết chocolate
chỉ biết đất nâu và những đụn rơm nâu và yêu những-nâu đó
khánh kiệt tôi thừa nhận mình yêu...
cám ơn nâu còn nâu
cám ơn xanh còn xanh
cho mắt còn chấp chới bình yên xanh
cho môi còn khe khẽ câu đồng dao nâu đất
trước khi những khánh kiệt trắng sầm sập sầm sập về
Tú Trinh
những dải nắng không thắp trong tôi một niềm tin mưa bất kì nào em ạ
cánh đồng tôi quen khánh kiệt suốt mùa dài
người ta thích lúa, gạo còn tôi chỉ mong mạ non và rơm rạ
cho mỗi bắt đầu hay kết thúc còn một khoan dịu dàng và ngai ngái
rạ nâu chocolate và mạ xanh nuột nà
những đứa trẻ trong veo giọt sương
rồi nắng cũng đi qua rất nhanh, nhanh trong những nghĩ suy của tôi về cơn mưa
chỉ hăng hắc cánh đồng trưa
lối nắng còn trọn một mảng rêu nằm đợi
khánh kiệt tôi, khánh kiệt sông hồ
tôi tìm rêu gọi nắng
trọn một cơn buồn
không chờ vẫn gặp những cơn vui, cơn say, cơn điên, cơn... người
dưới trời
may, những khánh kiệt xanh
những mái nhà chocolate rơm rạ
đắt đỏ giữa bê tông cốt thép phố già
trẻ con lạc lõng từ nhụy hoa
đụn rơm người-mẫu khánh kiệt mùi đồng
những chiếc xe thổ mộ điểm hoa làm ma-nơ-canh giữa phố
khánh kiệt tôi chạy tìm người xà-ích
chắc còn lang thang đâu đó ở vực sâu
nơi còn bình yên những mái nhà chocolate rơm rạ
nơi tôi học mơ giấc mơ những đứa trẻ chưa từng biết chocolate
chỉ biết đất nâu và những đụn rơm nâu và yêu những-nâu đó
khánh kiệt tôi thừa nhận mình yêu...
cám ơn nâu còn nâu
cám ơn xanh còn xanh
cho mắt còn chấp chới bình yên xanh
cho môi còn khe khẽ câu đồng dao nâu đất
trước khi những khánh kiệt trắng sầm sập sầm sập về
Tú Trinh
Subscribe to:
Posts (Atom)