giêng 2003
Nhành lan tím nghiêng góc 23,5 độ trong cái bình không niên đại
con cá mở mắt quẩy mình trong đầu người phụ nữ
chào bàn phím ngày đầu năm, những ám ảnh chữ
quanh năm van não cứ rằm
giữ cho lòng mình những cơn bão ý tưởng
ngồi ghế gỗ và mơ ngựa gỗ
mơ về ngõ nhỏ đầy hoa
vô thức chắt chiu cho đời mình thêm 365 ngày để yêu thương và hờn dỗi
Tú Trinh
Thursday, January 30, 2003
Friday, January 10, 2003
theo gót hài
01/03
những chiếc hài trong câu chuyện mẹ kể ngày xưa
những chiếc hài biết lang thang tìm công chúa
giấc ngủ ấu thơ tôi vươn vai thành hoàng tử
cùng quân sĩ đi khắp đất trời “loa… loa… loa…”
chiếc hài hôm qua
vẫn lặng im trong ngăn bàn cổ tích
em để quên bàn chân tinh nghịch
lại mang theo trái tim cậu học trò - tôi
em ơi, đi đâu mà vội…
những chiếc hài
e ấp cánh hoa lan
trốn tìm nhau chờ mùa trẩy hội
phố rộn ràng cánh én cõng mùa sang
“xuân lan, thu cúc…”
chiếc hài lan vườn tôi khoe thắm môi cười
nhành lộc nõn bâng khuâng lời chúc
trẩy hội
hài tôi
vừa chân em – cổ tích nhân từ.
Tú Trinh
những chiếc hài trong câu chuyện mẹ kể ngày xưa
những chiếc hài biết lang thang tìm công chúa
giấc ngủ ấu thơ tôi vươn vai thành hoàng tử
cùng quân sĩ đi khắp đất trời “loa… loa… loa…”
chiếc hài hôm qua
vẫn lặng im trong ngăn bàn cổ tích
em để quên bàn chân tinh nghịch
lại mang theo trái tim cậu học trò - tôi
em ơi, đi đâu mà vội…
những chiếc hài
e ấp cánh hoa lan
trốn tìm nhau chờ mùa trẩy hội
phố rộn ràng cánh én cõng mùa sang
“xuân lan, thu cúc…”
chiếc hài lan vườn tôi khoe thắm môi cười
nhành lộc nõn bâng khuâng lời chúc
trẩy hội
hài tôi
vừa chân em – cổ tích nhân từ.
Tú Trinh
Thursday, January 2, 2003
Trước gương
cho T20, giêng 2003
cô gái bồi hồi những ngón tay
hạt nút cuối cùng rơi tõm xuống lòng sông trong vắt
kênh một viên sỏi
lấp loá giọt mưa đêm
nhắm mắt
soi gương
ngón tay miết núi đồi đương thì con gái
trắng nhợt từ góc khuất kính vạn hoa
cỏ xanh ngoằn nghèo ngã rẽ
ghé mắt, thảng thốt
gương soi
mím môi hôn tuổi gầy phía gió
tóc tơ mềm những vệt cọ
kiễng chân
hun hút chờ sớm mai.
Tú Trinh
cô gái bồi hồi những ngón tay
hạt nút cuối cùng rơi tõm xuống lòng sông trong vắt
kênh một viên sỏi
lấp loá giọt mưa đêm
nhắm mắt
soi gương
ngón tay miết núi đồi đương thì con gái
trắng nhợt từ góc khuất kính vạn hoa
cỏ xanh ngoằn nghèo ngã rẽ
ghé mắt, thảng thốt
gương soi
mím môi hôn tuổi gầy phía gió
tóc tơ mềm những vệt cọ
kiễng chân
hun hút chờ sớm mai.
Tú Trinh
Subscribe to:
Posts (Atom)