Cho bé Dung của chị, năm em 12 và chị 15…
Góc cầu thang nơi sớm chiều nhóc đứng
Ta ngang qua chẳng khép nép, rụt rè
Bởi nhóc Sao Đỏ còn ta, anh nhóc
Quá thân rồi chẳng làm mặt người dưng
Ta thấy nhóc giống y thanh củi rừng
Tròn mũm mĩm nhưng da đen quá đỗi
Mộng mơ gì mà chống cằm khi rỗi
Góc cầu thang, ta gọi : Nhóc Cái Bang !
Hơn một lần ta cùng nhóc lang thang
Qua phố vắng nhóc biết chăng ta nghĩ
Mai xa rồi ngôi trường xưa bé nhỏ
Có còn ai sẽ gọi nhóc... cái... bang...
TÚ TRINH
(của năm 1997, thời của chiếc áo dài thùng thình, không buồn chít ben, và Trinh không đi, chỉ toàn... lăn, hehe)