Sunday, April 29, 2012

Autumn / Mùa thu [3, 4 & 5]


Đã đăng: Autumn / Mùa thu [1 & 2]


3.

Buildings with flat roofs
can’t forget the sky
drawing the silence up high.

Những toà nhà mất ngọn
làm sao quên được bầu trời
đang vẽ sự im lặng trên cao kia.




4.

April lost everything, including its past.
I still have dried leaves along the path
within my infinity.

Tháng Tư lạc mọi thứ, lạc cả quá khứ.
Tôi vẫn còn lá khô trên lối nhỏ
trong vô tận tôi.



5.

It’s so sweet of the “doce de coco” [*]
to shine a red moonlight
on the Southern hemisphere, a long night.

Ngọt ngào làm sao viên “kẹo dừa” [*]
toả ánh trăng đỏ
trong đêm dài cầu Nam.





04.2012, multisurfaced thinking.
Tú Trinh

_________________________
[*]“Doce de Coco” (“Kẹo dừa”) composed by (nhạc của) Jacob do Bandolim, played by (qua tiếng đàn của) Hoàng Ngọc-Tuấn, in an autumn night (trong một đêm mùa thu), April (tháng Tư), 2012.

 

Friday, April 27, 2012

Poemas de Jardines Lejanos [Ban mai | Khi nàng ở đây, mọi thứ | Tôi đấy ư, đang đi quanh quẩn trong phòng]


JUAN RAMÓN JIMÉNEZ
(1881-1958)
Bản dịch của Tú Trinh


Ban mai

(hò hẹn)

Gió uốn những cành cây
trĩu oằn những con chim đang ngủ
– Ngọn hải đăng mở con mắt xanh
của nó ba lần – Những con dế lặng thinh.

Cơn bão xô dạt những nơi chốn
xa nhau biết bao?
Khó khăn làm sao điều tưởng chừng rất dễ!
Những con đường nghẽn lối biết chừng nào!

Mọi vật có vẻ đã đổi chỗ cho nhau.
Nhưng trong thứ ánh sáng êm ả ấy
những bờ cát và những đóa hoa
vẫn nằm yên nơi ta thấy chúng chiều qua.



Khi nàng ở đây, mọi thứ


Khi nàng ở đây, mọi thứ
tự chúng, đều lặng lẽ
– ngọn lửa, cành hoa, và bài ca –
Nhưng mỗi khi nàng rời xa
– ánh sáng, bài ca và ngọn lửa –
mọi thứ, điên rồ thay, chính là nàng.



Tôi đấy ư, đang đi quanh quẩn trong phòng


Tôi đấy ư, đang đi quanh quẩn trong phòng
đêm nay, hay là kẻ lang thang nào đó
đang rình mò trong khu vườn tôi
khi hoàng hôn buông xuống?

                                Tôi nhìn
quanh quất và nhận ra vạn vật
y như cũ và không còn như cũ...
Cửa sổ đã để mở toang sao?
Tôi đã không rơi vào giấc ngủ?
Khu vườn đã không đắm mình vào một màu xanh
của ánh trăng ư? Và bầu trời đã trong vắt
và xanh biếc... Giờ đây là những đám mây và gió
và cả khu vườn trong tối tăm...
Tôi tin là bộ râu mình
màu đen... Và tôi đã mặc đồ màu xám.
Nhưng giờ đây bộ râu tôi trắng phơ
và tôi đang mặc tang phục. Đây có là
những bước tôi đi? Giọng này đây
tôi đang thốt ra có những nhịp điệu
của giọng tôi ngày trước?
Tôi là tôi, hay tôi là
kẻ ăn mày lảng vảng trong khu vườn tôi
khi đêm tối buông dần?

                                Tôi nhìn
quanh quất... Trời nhiều mây và gió...
Khu vườn quá ảm đạm...

... Tôi đi lên đi xuống... Tôi thật
đã rơi vào giấc ngủ sao?
Hàm râu tôi giờ bạc phơ... Vạn vật
như thế và không còn như thế.


----------------------
Dịch từ bản tiếng Anh “Early Morning”, [“When woman is present, all”] và [“Is it I, pacing my room”] của Eloïse Roach, thơ của Juan Ramón Jiménez, trích từ phần Jardines Lejanos (1903-1904), trong cuốn Three Hundred Poems 1903-1953, do Eloïse Roach chọn, dịch và giới thiệu (Austin: University of Texas Press, 1962).

Thursday, April 26, 2012

nhận email từ Lima | gửi email ở Paris


nhận email từ Lima

mày biết vụ cưỡng chế tịch thu đất của nông dân ngoại ô Hà Nội sáng nay?
súng đã nổ, hơi cay trong không khí và người làng bị đánh
sao tao đọc tin thấy nông dân nước mày biểu tình vụ đất đai và bị đàn áp hoài vậy?
công dân nước tao không có kinh nghiệm mấy vụ này
mày đâu là đứa trông chờ tin tức từ mấy thằng nhà báo địa phương vặn vẹo sự thật
mày đọc Reuters thường, chắc mày biết
nói tao nghe cảm xúc của mày coi

tao đoán mày sẽ tức giận lắm
tao sẽ phụ mày, sẽ nguyền rủa
những con bò cầm đầu ngu xuẩn và tham lam
có tâm hồn quỷ dữ
mỗi khi thấy tin tức về Việt Nam

tao đọc vì tao nhớ mày
thiệt đó
mày lưu lạc trời Tây, tao giờ mắc kẹt ở Mỹ La Tinh
suốt đời tao nhớ hoài lần làm tình
mày thở hổn hển nói về nền dân chủ mày mơ ước
làm tao cương cứng

nhớ nha
thể xác tao, trí não tao, linh hồn tao luôn là của mày,
chừng nào mày còn chưa tuyệt vọng về một nền dân chủ
hôn mày một nụ dài, từ một ban công thung lũng sông Lurín
24.04.2012
________________
Lima: thủ đô của nước cộng hoà Peru.





gửi email ở Paris

ừ tao đọc Reuters
mày làm gì nói giảm nói tránh
phải nói ‘cướp đất của dân lành’ mới chính xác
chúng bắt bớ người, dùng máy ủi càn quét ruộng vườn
chúng đánh người bằng dùi cui, quăng lựu đạn cay và pháo cối
chúng mặc cả thường phục để dễ trà trộn vào dân làng
một lũ khốn nạn
đền bù thoả đáng con mẹ gì mà chưa tới 4 euro 1 mét vuông
báo chí im thin thít đến địch cũng chả dám
chán đời lắm mày ơi

mà tao chẳng gọi chúng là bò nữa
tao một ngày kia thấy tội lỗi vì mình lỡ sỉ nhục mấy con bò
bọn chúng là lũ chuột cống hôi hám mày ạ
tao không còn nghĩ ra thứ động đậy nào ghê tởm hơn
mới nhắc là tao đã mắc ói

sao cứ nói mãi lần làm tình đó
những lần khác cũng vui mà
chắc mày nhớ lần nằng nặc đòi tao đọc Poema del Cante Jondo
lần trong sung sướng
mà mày còn lòng tin ở tao sao?
khi mày thấy dân tộc tao đối xử với nhau tàn nhẫn như thế
tao muốn đổi cái quốc tịch thì mấy hồi
nhưng tục cái
tao không cách gì đổi được dòng máu đang rần rật trong huyết quản
mở miệng ra nghe ngay mùi mắm với cơm

tao không chắc mình còn hi vọng gì cái quê hương này
nhưng tao biết chắc là tao nhớ mày
trên đầu những ngọn cây
công viên Luxembourg



25.04.2012 
Khinh Ca
 

Friday, April 20, 2012

In love with an orange tree | Phải lòng một cây cam


for Babayaga



In love with an orange tree


An early morning in the field,
as being vague about all passionate things,
I travelled a thousand miles away just
to have a crush on an orange tree.

That orange tree scented the strange city.
Hey April,
I wanted to dive myself off a cliff
I kissed a stranger in mirrors
I chased my own trail and re-established
the order of morals for emotions.

I chose the ideal of known things
I chose the calamitous return
I chose to diverge from my orange tree
in an afternoon within the blue sea.

Then I suffered from nostalgia 
right after the moment I was with my old dear beings.
The orange tree, which I am still in love with,
from faraway just smiled and sang:

‘những chiếc muỗng bạc
gọi tên sợi mì
hey, Identity 
are you being constructed
as you lost your heart to a tree?’  

In the shade of my beloved orange tree,
cats are making love.


Phải lòng một cây cam 

cho Babayaga

Một ban mai cánh đồng
mơ hồ về mọi thứ mình say đắm
tôi đi xa vạn dặm
chỉ để phải lòng một cây cam.

Cây cam ấy ướp thành phố xa lạ trong hương.
Ê tháng 4,
tôi muốn gieo mình xuống vực
tôi hôn kẻ lạ mặt trong gương
tôi truy đuổi dấu vết của chính mình
và xếp đặt lại trật tự đạo đức cho cảm xúc.

Tôi chọn lý tưởng của những điều đã biết
tôi chọn sự trở về bất trắc
tôi chọn xa cây cam
một chiều đại dương xanh biếc.

Nhưng tôi bị chứng nostalgia
ngay khi đứng trên nền yêu dấu cũ.
Cây cam mà tôi phải lòng nơi xa
chỉ mỉm cười và hát:

‘những chiếc muỗng bạc
gọi tên sợi mì
hey, Identity 
are you being constructed
as you lost your heart to a tree?’  

Dưới bóng mát cây cam mà tôi phải lòng
loài mèo yêu nhau.


04.2012
Tú Trinh

Monday, April 16, 2012

Autumn / Mùa thu [1 & 2]


1.

Trên đường ta đang qua
mắt bồ câu thao thiết
nắng mùa thu pha.

On my way home
the ardent dove-eyes
mingle with the autumn sun.



2.

I can't show you the world
but Sydney in fall
as my heart's call.

Em không thể chỉ cho anh thấy cả thế giới
nhưng này là Sydney mùa thu
như tim em dẫn lối.



04.2012, multisurfaced thinking.
Tú Trinh

Tuesday, April 10, 2012

Poemas de Arias Tristes [Những vì sao, những vì sao, những vì sao ngọt ngào | Tôi sẽ không trở lại | Dòng sông pha lê trong suốt, say ngủ


JUAN RAMÓN JIMÉNEZ
(1881-1958)
Bản dịch của Tú Trinh


Những vì sao, những vì sao, những vì sao ngọt ngào [*]


Những vì sao, những vì sao, những vì sao ngọt ngào,
những vì sao phiền muộn, xa xôi,
phải chăng chúng mày là những đôi mắt của bạn bè quá cố?
– Chúng mày nhìn đăm đắm làm sao!
Phải chăng chúng mày là những đôi mắt của bạn bè đã mất
đang nhớ về trái đất
– Ôi những bông hoa rực rỡ của tâm hồn –
với mùa xuân vừa đến?


Tôi sẽ không trở lại


Tôi sẽ không trở lại. Và đêm,
dịu dàng ấm áp, thanh thản và lặng im,
sẽ ru ngủ thế giới, bằng thứ ánh sáng
của mặt trăng cô độc.

Cơ thể tôi sẽ không ở nơi kia,
và qua một cửa sổ mở toang,
một làn gió tươi mát sẽ đến
hỏi về tâm hồn tôi.

Tôi chẳng biết liệu có điều gì đó đợi chờ
sự kết thúc của việc vắng mặt kép của tôi,
hay ai sẽ hôn trí ký ức tôi
giữa những vuốt ve và nước mắt.

Nhưng sẽ có những vì sao và những bông hoa,
sẽ có những cái thở dài và những niềm hy vọng,
và tình yêu trên những con đường
trong bóng mát của cây xanh.

Và cây đàn dương cầm đó sẽ cất tiếng
như thể trong đêm nay yên tĩnh,
và không ai ở đó để lắng nghe,
trầm ngâm, nơi khung cửa sổ.



Dòng sông pha lê trong suốt, say ngủ [*]


Dòng sông pha lê trong suốt, say ngủ
và bị mê hoặc; thung lũng thoai thoải,
bờ sông dịu dàng đầy những
cây dương trắng và cây liễu lá xanh.

– Thung lũng có một giấc mơ trưa
và một trái tim; nó mơ
và biết cách biến giấc mơ mình thành
dòng âm thanh uể oải của những ống sáo và những khúc ca –

Dòng sông bị mê hoặc;
những nhành liễu xanh mơ ngủ
rũ vào những hồ nước lặng im
đang mê mải hôn những mặt pha lê trong suốt.

Và bầu trời mềm mại và êm ả,
một bầu trời thấp và bồng bềnh,
với sương mù lấp lánh ánh bạc
vuốt ve những đợt sóng và đám cây.

Trái tim tôi thường mơ mộng
về bờ sông và thung lũng,
và đã tìm đến dải sông tĩnh lặng, êm ả này
để khởi hành;
nhưng trên đường đến đây
tim tôi đã rớt nước mắt cho tình yêu
vì một bài tình ca xưa nó từng nghe
lại đến từ một thung lũng khác.


--

[*] Bài thơ không có nhan đề, người dịch lấy câu đầu tiên để làm nhan đề.


----------------------
Dịch từ bản tiếng Anh của Eloïse Roach, "[Stars, stars, sweet stars]", “I shall not return” và “[River of crystal, asleep]” thơ của Juan Ramón Jiménez, trích từ phần Arias Tristes (1902-1903), trong cuốn Three Hundred Poems 1903-1953, do Eloïse Roach chọn, dịch và giới thiệu (Austin: University of Texas Press, 1962).