Sunday, October 11, 2009

Cơn ngạt thở tình cờ | Này, con ở đâu? | Thơ trong ngày bất định

Cơn ngạt thở tình cờ

Mở mắt nhìn hôm qua bừng dậy
Ai vừa đi ngang nơi đây
Tôi gặp lại cảm giác hôm nào nghẹn thở
Buổi chiều tan trong tay
Hôm qua bừng dậy, ừ hôm qua bừng dậy
rạng rỡ tôi, bầm dập chiều
Người lan nhanh như cỏ dại
Tôi bơ phờ, rời rã
Hai bàn tay nhăn nhúm tơi bời
Chỗ đất ấy phơi lưng tróc từng mảng rễ
Nắng mờ hai vai
Tôi mù quáng xoa đôi bàn chân bỏng rộp
Tưởng xoá hết vết tích
Ôi những hoài vọng cũ
Chảy không ngờ trong tôi
Ôi anh
cơn ngạt thở bất ngờ trong một ngày nắng gắt
Tình cờ trú chân
Rồi quyết định nơi này




Này, con ở đâu?

Con đang ở đâu trong từng chuyển động
Trong từng nhịp thở phập phồng
Từng cú quẫy đẹp nhẹ tênh như một chú cá bảy màu
rỉa ngón tay của mẹ thời thơ ấu
Con đang ở đâu khi bụng mẹ nhấp nhô từng đợt
Và ngón chân nhỏ tròn như một quả ping phong?
Con ở đâu khi mẹ vòng tay ôm
khi mẹ lê từng bước nặng nề trên cầu thang chung cư mỗi tối
thật lạ lùng
con đang ở đâu khi mẹ thấy sóng từng đợt
chạm vào ngực mình
Con ở đâu những giờ biếng lười, nằm cuộn tròn không cựa quậy
Mặc kệ tiếng ồn, tiếng lay, tiếng gọi của mẹ
Con ở đâu khi tiếng bàn phím lách cách lách cách
Khi mẹ nghĩ về con, chuyện trò cùng con
Và âm thầm chờ đợi
Con ở đâu, con yêu, chìa cho mẹ bàn tay bé nhỏ
Những giấc mơ đêm hè
Thành phố bắt đầu nóng nực, nhiệt độ có khi lên đến 40
Con ở đâu, này con,
cô bé lang thang trong thế giới rộng lớn của mình




Thơ trong ngày bất định

Giá có thể làm vài điều rồ dại
như đi tìm một chỗ vắng yên nằm xuống, ngủ một giấc tới ngày sau hoặc tới mai sau, một ngày mai bất định và không có thật

Giá có thể làm vài điều rồ dại
như bắt một chuyến xe đi mà không cần báo một lời
Đi mà không biết đến đâu, đi và chẳng biết khi nào sẽ tới

Giá có thể làm vài điều rồ dại
như là chết đi
hay là sống một đời sống khác, một đời sống chỉ có trong tưởng tượng, ước vọng, mơ mộng và gì gì đó, đại loại

Giá có thể làm vài điều rồ dại, tự huyễn hoặc rằng mình vẫn còn ở đó, ở đây, trong cuộc sống này
những con chữ vẫn nhảy loi choi trên màn hình
Giá có thể làm thêm vài điều gì rồ dại
Để biết mình đang trưởng thành
đang sống
đang hít thở
đang tỉnh táo
đang suy nghiệm
tìm kiếm
lần lữa
phân bua
thoả thuận...

Nhưng rồi chẳng có điều gì đang xảy ra cả
Những con chữ không phải của mình, chúng là của bàn tay, hay của bàn phím, mà cũng có thể là của màn hình
Vẫn cứ nhấp nháy, nhấp nháy tín hiệu
Con trỏ vẫn cứ sẵn sàng, sẵn sàng bất động
Sẵn sàng rồ dại
...
SG, 1.4.2009

TRẦN LÊ SƠN Ý

Friday, October 2, 2009

Bệnh và nhớ


kí ức vàng như một buổi chiều 
những hẹn hò để ngỏ 
viên gạch hát tình ca khe khẽ 

chỉ muốn khóc ré lên 
bếp nhà ai dậy thơm thức ăn châu Á
tình ca nào hát bằng mùi? 

con nhớ ba mỗi ngày ra vô toilet
là ba chứ không phải bất kỳ người đàn ông nào khác
giữ rất sạch bàn cầu cho con gái 
vục mặt vào ói sau những trận rượu bất cần ngày 20 tuổi 

con nhớ mẹ mỗi lần nheo mắt chào ông mặt trời 
mùa này nheo mắt cả ngày mẹ ạ!
con nhớ mẹ mỗi lần ôm ai hoặc cái gì đó
nên đừng cười khi con biết tự ôm mình và nghiện thú nhồi bông 

thị trấn ngày con hâm hấp sốt 
bầy sỏi lạo rạo chờ đôi giày quen 
cũ xì, mòn vẹt 
rễ cây trăm năm rùng mình hóa thân đũa thần ma thuật 
vung vung, sao bay 
sa đọa chẳng cần có đôi 

ặc ặc một buổi chiều 
khẹc khẹc một cánh diều 
hú hú lẻ loi 

Sydney, 10/2009 
Tú Trinh