Thursday, August 9, 2007

Từ những mùa thơ ấu

Cuối thập niên 80, khi máy tính cá nhân là một cái gì đó quá xa xỉ thì game đã hiện diện trong lòng bọn nhóc đô thị chúng tôi ngày ấy đầy thân thuộc và gần gũi như tiếng trống trường, như gói xôi gói bằng lá chuối, như ổ bánh mì nóng giòn, như ly sữa đậu nành ngọt mát, như ánh mắt long lanh cô bạn nhỏ bàn trên.

Thuở ấy game được gọi là “trò chơi điện tử”, là niềm say mê của trẻ con và là sự đau đầu của phụ huynh (người lớn khi ấy lạc hậu lắm, họ chưa biết… chơi game!). Ít gia đình nào khá giả để sắm một bộ riêng để trong nhà gồm tivi, một đầu máy, 2 bảng vuông vuông điều khiển và những cuộn băng chứa game. Vậy càng vui, muốn chơi điện tử thì phải ra tiệm, mà đã ra tiệm thì con nít ít khi nào đi một mình, có từ hai đứa trở lên đi với nhau là vui rồi. Lòng vòng những con hẻm nhỏ, đặc biệt là khu vực quanh trường học, nơi nào thấy con nít tụ tập đông một chút, ồn ào cười nói rộn ràng thì chính là tiệm trò chơi điện tử, chẳng thể sai. Tiệm nhỏ thì một, hai cái tivi, tiệm lớn thì có khi lên đến hơn chục cái tivi. Giờ cao điểm thì bao nhiêu cái tivi cũng không đủ. Muốn chơi à, phải nói trước với chủ tiệm là chơi bao nhiêu thời gian và đưa tiền trước nhé, không có vụ muốn ngồi bao lâu thì ngồi, con nít làm gì có nhiều tiền, và thế nào cũng có đứa đang chờ đến lượt mình “bấm điện tử”.

Khác với bây giờ, hồi xưa số lượng con gái mê game ít hơn con trai nhiều. Con gái có chơi thì cũng không đến nỗi trốn học như con trai, và chơi những trò chơi có đồ họa đẹp và rất lành tính: hái nấm (hóa thân anh chàng thợ sửa ống nước lùn lùn tròn tròn tên Mario lên đường cứu công chúa Peach), làm xiếc (điều khiển nhân vật ngồi trên con sư tử nhảy qua vòng lửa). Con trai thì dữ dội hơn: bắn máy bay, đấu võ đài, đua xe các loại… Nhìn con trai chơi game thật là thú vị, ánh mắt mê say dán chặt vào màn hình tivi nhiều màu sắc, tay cầm bảng điều khiển, xuống lên, trái phải, đặt bom, bắn súng, ra đòn lanh lẹ. Ngày ấy thích nhau, con gái cũng theo con trai ra tiệm điện tử, ngồi xem anh chàng của mình chơi với ánh mắt ngưỡng mộ, còn anh chàng thì gắng biểu diễn những màn đẹp mắt và chiến thắng để làm anh hùng trong mắt nàng. Đồng điệu hơn nữa là cả hai cùng chơi, thú vị vô cùng, đặc biệt là trò hái nấm. Anh chàng cứ tha hồ giết quái vật nhé, bay nhảy qua đầu mấy con kênh kênh, mở đường, cô nàng (trong game vẫn là anh chàng Mario) chỉ việc tèng teng đi sau lượm tiền, ngắm cảnh, hoặc lấy nấm do anh chàng nhường. Quên cả thời gian! Nhiều lần đang chơi hăng say thế thì… mẹ anh chàng ở đâu thình lình xuất hiện giữa lúc trò chơi đang đến hồi gây cấn, mặc kệ cô bạn cạnh bên giương mắt nhìn lo ngại, anh chàng bị mẹ đét vào mông và bị nắm lỗ tai kéo xềnh xệch về. Cảnh này xem riết thành thân quen, hôm nào tiệm trò chơi điện tử không có đứa bị đòn rồi lôi xềnh xệch về chắc chủ tiệm sẽ thấy thiếu thiếu! Mai đi học, anh chàng có chút gì mắc cỡ rồi vài hôm sau vẫn lại hẹn hò nhau ở tiệm điện tử, anh chàng lại là anh hùng trong game, cô nàng lại nhìn anh chàng đầy ngưỡng mộ. Rời tiệm trò chơi điện tử sẽ là tiết mục cóc ổi, mía ghim rồi ra về. Ký ức tuổi thơ cứ kéo dài ra mãi cho đến một ngày con gái thấy mình lớn phỗng ra và thôi hẹn hò con trai ở tiệm điện tử, còn con trai vô tâm không nhận thấy, vẫn cứ loay hoay với trò bắn máy bay bùm bùm chíu chíu…

Mấy tiệm trò chơi điện tử đồng loạt lên đời, không còn là chiếc tivi và đầu máy cũ kỹ, mấy cuộn băng nhiều màu nữa mà chuyển thành máy tính với bàn phím, lúc này đã gọi là “game”, tiệm vẫn đông, con trai và những lứa con trai, con gái nhỏ hơn. Rất nhanh sau đó là sự đổ bộ của internet, những quán game ngày xưa hoặc nâng cấp, hoặc lui vào dĩ vãng. Ra tiệm, người ta online, nói chuyện, làm quen rồi tán tỉnh nhau nhiều hơn là chơi game. Lúc này máy tính bắt đầu phổ biến trong gia đình, trẻ con nhanh nhạy thì tất nhiên, người lớn cũng làm quen với máy tính nhiều, bật lên chơi game gỡ mìn, xếp bài, đổ kẹo, xây dựng… Game khi này không còn là độc quyền của trẻ con.

Đứa con gái và con trai ngày xưa bây giờ đã lớn, mỗi đứa một nơi, đi học, đi làm ngồi trong văn phòng, thi thoảng vẫn giết thời gian bằng những trò chơi có sẵn trong computer, lòng vẫn còn mê mãi về ngày xưa, trò chơi điện tử bấm bấm đầy màu sắc, đầy sôi động và yên ả trong tuổi thơ mình. Game online quá nhiều, đôi lúc cũng rộn ràng vì những câu chuyện bạn bè tán gẫu, những cái tên kiêu kì hoặc buồn cười, những chiêu pháp và cấp bậc… Vốn đã bận rộn với thế giới thật, và cả hai tìm mãi chưa thấy game nào có nhân vật tròn tròn xinh xinh như trò chơi điện tử năm cũ, cho đến khi anh chàng thấy nhân vật Bé Bỏng của game Boom.

Một ngày nọ cô nàng ngạc nhiên khi thấy theme của blog anh chàng bỗng trở nên nhí nhảnh đầy màu sắc, những nhân vật tròn tròn ngộ nghĩnh như những nhân vật trong truyện tranh, trong trò chơi điện tử ngày xưa. Cô nàng lui cui đăng kí một cái nick chơi thử, bật cười khanh khách vì con quái vật trong game đội nón ngược hệt như khuôn mặt tròn ú của anh chàng. Dùng cú pháp đơn giản nhất “/where…”, không hẹn mà gặp trong game, khi cả hai dùng đúng nick cũ đã gắn với họ suốt một quãng đời thơ ấu. Không tham gia đại chiến hay thi đấu, không quan tâm lắm đến những khuyến mãi, sự kiện của game, luôn chọn kênh vắng nhất, cũng kiên quyết không chơi một mình, chỉ khi nào cùng online và cùng chơi. Anh chàng chọn nhân vật Bé Bỏng nhanh nhẹn thêm chiếc mũ nồi đỏ, cô nàng chọn nhân vật Mắt Xanh trong bộ áo đầm trắng xinh xinh, cứ núp sau nhân vật của anh chàng mà lượm tiền hoặc diệt những quái vật ít hung dữ hơn. Kí ức ngày xưa rộn ràng kéo về như mới ngày hôm qua, hai nhân vật cùng chạy loanh quanh trên một màn hình, nàng vẫn trố mắt nhìn chàng di chuyển, đặt bom một cách thuần thục, cùng gào lên khi bị sặc nước, cùng cười hihi khi qua tiếp màn sau, chỉ khác là hai đứa ngồi cách nhau hơn 2000 km, và âm thanh đó phải dùng thêm một chương trình khác hỗ trợ. Sau những phút giây giải trí với game, hai người hình như có nhiều điều để trò chuyện hơn, quan tâm hỏi thăm nhau nhiều hơn, và hay nhắc đến kỷ niệm ngày xưa hơn.

Cho đến một hôm anh chàng đi công tác, giao password cho cô nàng vào lấy 2 cây kim miễn phí mỗi ngày thì cô nàng phát hiện ra, trong trang bị của anh chàng có một cặp nhẫn cưới. Chỉ là nhẫn cưới trong game thôi, mà sao bồi hồi và xúc động đến vậy, như một lần trong tiệm điện tử ngày xưa, Mario cứu được công chúa Peach từ tay quái vật, có đôi mắt tha thiết nhìn sang khi màn hình là đám cưới hai nhân vật chính…

Gần hai mươi năm để trò chơi điện tử năm cũ thành ký ức, thành đồ cổ, để game phát triển thành một ngành công nghiệp riêng, phong phú với các loại thiết bị mới, thể loại nhập vai trực tuyến được ưa thích. Nhưng những nhân vật tròn tròn to to, thân thiện, không gian 2D, cách chơi mang nét cổ điển vẫn luôn là game hay nhất trong tôi, vì nó gợi lại và tiếp nối quãng thời gian ấu thơ đầy niềm vui giản dị trong một cộng đồng những đứa con gái, con trai chúng tôi ngày ấy…

CHIÊU NGUYỄN