Wednesday, April 25, 2007

Đêm đen cấp độ 1

Tìm kiếm mình trong một đêm đen,
chỉ hiện về chiếc răng nanh lung lay năm cũ, đúng cái thời khắc nó qua đời vì cú hích căng sợi chỉ, mẹ hú mèo hú chuột đâu đó trên nóc nhà rồi vung tay
bắt đầu một cuộc hóa thân của chiếc răng dài đến ghê người mà không cần sự can thiệp từ bàn tay lấp lánh ánh kim loại của ông nha sỹ, cùng với đoạn chỉ may mẹ chọn, từ đây chúng mày se duyên mới, đứa nào là đực đứa nào là cái thì tùy chúng mày thu xếp với nhau nhé
kịp nghe một thanh âm rắn, nhanh, khô khốc
a ha, âm thanh dẫn truyền
cuối cùng cũng gặp được thằng tôi của ngày bị bẻ răng, cái mặt tròn xoe, miệng hơi rướm máu, đôi mắt nhíu nhíu thành đường thẳng, còn ngân ngấn nước mắt vì đau, còn lơ ngơ, chắc vẫn nghĩ về chuyến đi của cái răng từng làm con bé nhà bên trố mắt nhìn suốt một mùa mèo hoang thảm thiết hoang hoải đêm đen.

Tìm kiếm mình trong một đêm đen,
tôi thấy mình đứng chênh vênh đầu vực một khe mây, bên kia là một đứa nhỏ có vẻ ngoài rất giống tôi, dụi mắt và nhìn kỹ lần nữa rồi tự hỏi, mẹ có sinh ra đứa nào rơi rớt trong đời không hở trời
à, nói cho đúng thì có khác cũng kha khá nhiều, vì thằng đó lại trong hình dạng một con bé, nó mặc một cái áo đầm trắng, tay áo phồng phồng, cổ áo cũng bồng bồng bềnh bềnh như được viền mây, cái váy dài đến chân hình như cũng nhẹ và êm như mây nữa, cả người nó như là không chạm đất
ganh tị, tôi ganh tị với nó được làm con gái, được mặc áo đầm như nhiên, an nhiên như thế, tôi nhớ mình từng xỏ hai cánh tay vào một cái áo đầm na ná như thế của chị rồi lúng túng tháo ra, bóng mẹ thấp thoáng, tim đậm mạnh, sợ hãi đi kèm nỗi thèm muốn được khoác trên cơ thể mình chiếc áo kia, mãnh liệt và quay quắt
nỗi thèm muốn được khoác trên cơ thể mình chiếc áo kia, mãnh liệt và quay quắt, nên tôi cứ hay diễn đi diễn lại nỗi nhớ ấy với những chiếc áo khác trong những hốc kín, và tối
ganh tị hóa ra thù hằn, hình như thế, chẳng biết nữa, tôi muốn con bé đó tan biến, hốc mắt tôi là một họng súng đen ngòm
bênh kia vực mây, thằng đó trong hình dạng một con bé, nó đang mặc một cái áo đầm trắng, tay áo phồng phồng, cổ áo cũng bồng bồng bềnh bềnh như được viền mây kìa, nó đang xênh xang váy trắng và cười, nụ cười thiếu mất một cái răng
tôi suýt lao tới trong khoảnh khắc nhận ra đứa mặc áo đầm kia chính là tôi, rồi khoảnh khắc ngay sau đó, quay đi… lao tới thì chẳng còn ai là hiện thân vật chất cho cái khát khao mặc áo đầm kia trú ngụ
mây vẫn trắng đến đau lòng trong đêm đen

Mỏi mệt
tôi thôi cái trò tìm kiếm mình trong đêm đen, vì có lần gặp một đứa thật hơn chính mình.

Khinh Ca