Wednesday, March 29, 2006

Ghen | Con đường không ngã rẽ | Đẹp

Ghen
cho M

Gương mặt buồn một vết dao lam
Tay siết chặt thứ tình yêu gai tủa
Ngộ độc những lời nói

Bóng tối lần bàn tay trong tâm hồn mặt trời
Cơn mưa không rửa nổi chất nhầy lầm lẫn

Chúng ta đi trong luân vũ bất tận mê cung mạng nhện
Chạm mặt nhau như chạm cuối cùng

Chạm mặt nhau như chạm phải chính mình
Những hố sâu hát to hằn thù ta dấu
Những hằn thù lấp đầy giếng yêu thương
Chúng Bống cổ tích khóc mạch ngầm rỉ nước
Chúng ta hoang vu đỉnh thập giá nhà thờ

Không ai chịu là người gãy đổ
Không ai chịu là trang kinh mọt nhấm
Không ai chịu là tiếng chuông rè
Chúng ta kiên trì đứng thẳng, xưng tụng, thánh thót

Không con dao nào đâm cho vừa vết thương

Nên đêm nay tôi mở giáo đường lòng mình
Rửa tội trước một vết sẹo dài
Để thấy em thanh thản hơn nước mắt.






Con đường không ngã rẽ
thơ cho M, Thủ Đức, những ngày học quân sự, mùa hạ 2002


“thiên đường địa ngục hai bên hai dãy thì khôn” 
đồng dao

Khi ranh giới mỏng manh là nước mắt
Con đường hát lên lời dại khôn được mất
Mây trắng bay chậm hơn cả đời người

Những chông chênh kéo tôi về hai phía
Tôi đánh đu với mình trên cây cột lương tâm
Tôi xuống thấp, lên cao em cũng vẫn trăng rằm

Cột mình trên ngọn tre số phận
Gió thổi tre cúi đầu trước mặt trời
Mọi thiên đường xa vời và nóng bỏng
Nhưng mặt đất bình yên có ngại đón chào tôi?

“Hai dãy hai bên” tôi phải đi ở giữa
Mỗi bước chệch chân là vết thương tâm hồn
Tôi yêu hoa tươi nhưng cũng yêu cỏ dại
Chỗ nào cho tôi trú ngụ ở bên đường?

Em rụng về một nhành hoa lan trắng
Cả thiên đường địa ngục đứng kề nhau




Đẹp

Rất chậm rãi
Hướng về biển
Những mũi lao tự chuốt nhọn mình
Chờ cú phi không đích

Anh sẽ lại sẽ
Và anh tự bốc hơi
Không di chỉ muối

Và em hãy yêu anh

Như yêu
Chú cá cơm lạc cửa sông
Yêu
Chú cá bống chìm lòng giếng cạn

Yêu những nỗi quẩn quanh rất đời thường
       
Vì tất cả đều thô mộc và hoang sơ
Như chiếc lưỡi anh vậy em!

Những mũi lao bằng đầu
Vẫn hướng về phía biển
Nổi niềm tin cơn sóng.


THỤC LINH

Không bao giờ là sự phải chăng! | Ngã ba | Nhận lại | Những bốn câu về thơ

Không bao giờ là sự phải chăng!
Tặng T.M.Q

Có gì tuyệt vọng hơn tình yêu
Tuyệt vọng như đường chì lỡ tay kéo dài quá đuôi mắt
                                                       như môi son tô quá đậm
người đàn ông khoả thân nằm
Bóng tối không nói điều gì

Có gì phù phiếm hơn tình yêu
Phù phiếm như hàm răng cắn nhẹ vào ngón chân cái
                                               như bàn tay đặt trên vú trái
Người đàn bà bó gối nhìn ánh đèn neon
Tiếng thở gấp trong đêm dội về

Không nói về tuyệt vọng đỏ lửa
Không nói về phù phiếm sương mù
Tình yêu đong đưa khoảng cách lá lìa cành – mùa thu

Đóng sập cửa
Không gian rộng bằng nửa bầu trời
Người đàn bà đổ vấy ánh sáng ra sàn
Rón rén bước chân thuỷ tinh
Người đàn ông bất lực lau khô trí tưởng tượng của mình
Nỗi mất mát sũng nước

Vết nhàu ra đệm đâu phải là minh chứng

Chỉ có thể quay lại bằng cách trượt trên những đường cong
Cảm giác mù rừng rậm
Cảm giác hòa tan một viễn tượng khởi đầu

Những quả táo cắn dở
Họ đâu lưng lại với nhau
Và không bao giờ bước đi nữa

Tình yêu
Hơn cả sự hân hoan
Mãi mãi là một thất bại
Vĩ đại hơn mọi chiến thắng.





Ngã ba

Lại đến cái ngã ba nỗi buồn
Nơi tôi ngồi uống cùng chiếc bóng kí ức
Nơi tôi và đêm kéo cưa số phận

Cũng ngã ba này ta nhặt được nhau
Khi tiếng hát mộng du tượng hình khuôn mặt
Chiếc xe bò kéo lê những ám ảnh bạc đầu
Nơi này chúng ta bạc nhau
Những đêm khóc không nước mắt
Ngồi ơ thờ đếm dấu chân lùi mãi

Những ngã ba không đi đến đâu
Trái hay phải cũng không là quan trọng
Phía sau lưng nỗi đau đã trổ nhành mướp đắng
Đôi khi muốn gào lên lạc giọng người
Nhưng xấu hổ tiếng vó ngựa gõ qua hốc mắt

Nơi ngã ba này, bằng máu mình tôi cố lau sạch
                                    những tháng năm
Ngây thơ đánh đổi bằng nhát dao bén ngót
Em đừng buồn! nếu nắm tay nhau ta sẽ bắt
                                   mặt trời lên từ huyết quản

Ngã ba không là nơi lựa chọn
Và hôm nay tôi hát thánh ca đưa tiễn chiếc bóng mình
Một ngã rẽ tự nó là đích đến

Tôi dang tay trước một ngã ba
Và trở thành một ngã ba khác nữa





Nhận lại

Tôi lưu kho cả mười năm cổ tích
Có thể ngày mai em ghé lại lục tìm
Gã thủ kho bị kết tội biển thủ đã chết vào ngày em không thật
Gã trả lại cho em tất cả kỉ niệm chỉ tiêu hoang mất một trái tim

Em nhớ đừng đi lại bờ đê cũ
Tôi sợ ngọn gió mười năm làm sống một thây ma
Con sông cạn như tôi giờ mất bóng
Van em cứ để ngày xưa còn nở muộn bông hoa

Dốc nhỏ chiều nay về chân nặng
Lỡ gánh quá nhiều tiếng chuông tiễn biệt ngày
Chính tôi cuối cùng về ngồi với mốc meo kỉ niệm
Chiêm bao trưa nay chợt biết tôi cách em đa mang một đám mây





Những bốn câu về thơ

Trần Tử Ngang với bốn câu gom cả càn khôn
Walt Whitman một đời vật chữ chưa đi đến ngọn nguồn “lá cỏ”
Anh đâu thể chọn đề tài lớn hay nhỏ
Đề tài chọn anh làm số phận cho mình

Bao triệu người làm thơ khuất vào vô minh rồi nhỉ?
Tôi chỉ là phần tử nhỏ nhoi trong triệu ánh nắng đó thôi
Có gì đâu khi tôi đã được đi rong với thơ qua vạn điều quá vãng
Tôi khuất đêm đen nhưng triệu người đến sau tôi
                                                                 vẫn còn thấy mặt trời

Nghe gieo gió gặt bão
Tôi gieo sông sao chỉ gặt ao hồ
Giá gặt được vũng nước mưa đục ngầu tuổi nhỏ
Người soi hồn nhiên mình may ra khỏi thờ ơ.

Tôi làm ảo thuật với ngôn từ mà không hoá nổi câu thơ
Tôi gian lận mãi trong chiếu bạc mà thân phận cũ mèm viên xúc xắc
Tôi lừa phỉnh cuộc đời tôi mà nát nhàu khuôn mặt
Chỉ thật lòng với mùa thu nên em nở rực một chân trời

Chỉ có tôi con đường trắng lầm lũi
Không một tiếng nói, không một bạn đường
Tuyên ngôn lớ tiếng làm gì khi không thanh âm nào khả dĩ
Làm thơ? Cứ phải đi tới thôi gã bộ hành đáng thương


THỤC LINH

Biển một ngày nhìn lại | Lưỡi dao trong lòng biển | Thưa thốt trên đồi cát | Thanh trần thay bè bạn

Biển một ngày nhìn lại

Biển vẫn là biển của tôi một ngàn năm trước
Chỉ có tôi trước biển bây giờ chẳng phải là tôi
Sóng đánh giạt xác suy tư lên bờ cát
Ký ức bây giờ là một nhánh rong trôi

Em vẫn là em của bóng mây đại dương của thời biển nhớ
Chỉ có em trong tôi đã tàn tích và trầm tích đáy sâu
Những vết thương nước biển nào rửa sạch
Mặt biển tôi đầy nhát cắt hải âu

Tôi đã thử thủy triều và các cánh buồm căng gió
Nhưng xác loài phiêu sinh đã đóng cặn trong hồn
Hàng phi lao nghĩ gì mà giấu mình vào bầu trời xanh ngắt
Những gợn mây buổi chiều cháy xém biển nụ hôn

Thôi theo dã tràng đào hang chôn mình nhé
Những lãng đãng sương em giăng đã muộn rất lâu rồi
Trước biển hôm nay tôi biết giá trị của chiếc hang chật chội
Ừ! Trở về thắp một mặt trời tôi

Biển vẫn biển mà tôi chẳng là tôi
Em vẫn em của một vùng nắng khác.






Lưỡi dao trong lòng biển
   
Ai găm dao vào lòng biển
Để sáng nay trồi lên cục máu hồng
Màu máu ám ảnh tôi tuổi nhỏ
Giờ chảy về đỏ cả những rỗng không

Giấc mơ trưa loan một tin buồn
Tôi và em không còn nơi ấy nữa
Kể từ cú dao găm ngày xưa
Biển mất máu mỗi ngày rồi trong như sứa

Chúng ta cắn đời mình, thời gian mài san hô
Vôi hóa triệu triệu người trên bãi cát
Thuỷ triều xoá và bày những tên người ngàn năm
Quên biển!
              họ ở đâu trong một đời sống khác

Để cưu mang hồn mình biển nhận vạn linh hồn
Biển sợ sệt không dám tin mình chết
Những người đàn bà đeo khăn tang đã đi về đâu thế?
Tôi cầu siêu giùm một xác biển chiều nay

Biển từ tôi sinh ra hay tôi từ biển sinh ra
Hay tôi và biển phục sinh cú dao găm ấy
Cục máu trồi lên một ngày ký ức
Trả nợ giấc hôn trầm

Nhìn lại tay mình tôi thấy cán dao găm
Lưỡi dao mãi mãi trong lòng tôi và biển.






Thưa thốt trên đồi cát


Thèm viết câu thơ thật thà như gió
Không ngụy trang, diêm dúa, so đo

Như quả bóng lũ trẻ chơi mỗi chiều
Chưa tan hết bụi mù ký ức

Câu thơ đi từ gian phòng rất hẹp
Đứng hát trên đồi cát trưa này
Tung chữ nghĩa vào giấc mơ rất mở

Chạm lại tiếng lục lạc bò
Tan lại que kem 20 đồng bốc khói
Thơm lại miếng chuối chiên bám bụi góc đường
Nơi không người tính đếm

Làm gì có ai ra đi
Những đụn cát được hàng dương mùa hè níu lại

Tôi rửa mặt trong vũng nước cuối đồi
Thấy mặt mình loang lổ màu xa lạ
Tôi cở sơ mi, trầm vào nắng
Và bơi!

Chưa qua hết nửa mùa áo xống
Mà can đảm ngồi đây ngắm xương rồng

Vọng đồi cát trưa thốt thưa như thế!
Lại thèm viết câu thơ thẳng thừng như cát.






Thanh trần thay bè bạn

Theo thói quê, chúng tôi đội bóng nhau trên đầu
Mà cứ ngỡ mình cõng trên vai lịch sử
Thời đại cười chúng thôi không thể khóc
Túm tụm nhau dựng sân khấu diễn chơi
Thời đại dư người chúng tôi đủ bơ vơ

Đừng trách chúng tôi bê tha, tội nghiệp!

Đêm qua có thằng siết cổ tâm hồn mình đến chết
Sáng nay gom khói cả một gói Hero nặn một tượng đài

Bốn ngàn năm còn chưa rộng đường bay chim Lạc
Phất đường diều chúng tôi huýt sáo hụt hơi

Thu nhỏ mình thành một viên bi ve
Lăn theo những trò đùa
Chìm xuống

Lò cò theo dấu chân người trước
Tốc độ sống phang những cú cụt đầu
Không vớt lên được gì ngoài khuôn mặt chính mình
Chúng tôi bẻ cần nhân danh sông ngòi cạn kiệt

Đừng trách chúng tôi láo toét, tội nghiệp!

Sáng nay có đứa để ảnh mình lên bàn thờ lạy lục
Rồi ngửa mặt chờ phần cỗ ngày giỗ cuối cùng

Nhiều khoảng sống bỗng dưng biến mất
Theo thị thành chúng tôi tập trôi
Người hối hả cho kịp mùa xe buýt
Có ai hay chúng tôi việt dã thế hệ mình

Thì cứ tới, im lặng đi, và tới
Thế hệ tôi mắt mù đạp lá qua sông

Đừng trách chúng tôi mưu toan già cả, tội nghiệp!
Mặt chúng tôi hiền và ngoan hơn mặt Trống Đồng.

THỤC LINH

Saturday, March 18, 2006

lên diều

18.03.2006

hò hẹn mãi rồi em cũng về đây
cùng ta thả trời những xanh đỏ
cùng ta lặng nghe
thảng thốt khoảnh khắc ngày vì cánh diều chim ó
vô thức quên giấc mơ thường mặc chiếc váy xòe

chiều đợi gió và diều đợi gió
những thước dây hồ hởi cuộc hiện sinh
bướm, hoa, cá, chim tung tẩy giữa bờ trời xanh ngăn ngắt
bàn tay nương theo những loay hoay tim mình

có ai thả diều lúc bình minh
sao vết hoàng hôn dịu dàng quá

ngẩng đầu
dây điện căng chiều
ngẩng đầu
diều căng những giấc mơ khàn tuổi

phải không em,
sau những cánh diều người ta sẽ bối rối
chiều êm ả hẹn chiều với những cánh diều chưa kịp bay cao hơn

Tú Trinh

Wednesday, March 1, 2006

Giấc mơ lạc chiều, chiều đã muộn





sao dòng sông cứ lầm lì miết về xuôi?
trong tia sóng nhỏ thoát thai ra biển là chiều
chiều dài hơn mọi chiều cộng lại
trong con ốc là một người đàn ông hát tình ca thật buồn

mối tình gầy,
dài,
và cong
vầng trán phớt xanh màu rêu cũ
chẳng đủ sức đi hết vầng trán ấy
bất lực vứt con dao găm ra khỏi giấc mơ mình
say thật thà nên triết lý mang âm điệu tình ca
chiều vẫn dài hơn mọi chiều cộng lại

nắng cạn tận đuôi mắt người con gái
nắng gọi
nắng khêu tim ngọn đèn ký ức
lên khói
lớp vỏ người thực đen hơn chiếc bóng
trước uy lực của sự tương phản
người ta tự giam mình trong lòng bàn tay
bàn tay khi úp khum khum như nấm mộ

viếng mộ
viếng bàn tay khi úp
viếng con thuyền bị lật úp, lật úp từ chối biển
cỏ xanh phủ lên sự nằm thỏa mãn, sự nằm tuyệt vọng
thèm tan vào chiều
chiều cứ dài hơn mọi chiều cộng lại
những buổi diễn tập cho một lần đêm vĩnh viễn

thử sáng tạo ra cái chết chính mình trong mòn mỏi
có công ty nào nhận dịch vụ này không nhỉ
giả thiết được đặt ra ngồn ngộn
thơm lắm
rực rỡ lắm
hương hoa hồng trắng là đoạn cuối thước phim về cái chết
trung cảnh hay toàn cảnh nhỉ
để thấy được người giữa rất chiều

dế
có nhiều con dế
nhiều con dế ngỡ một đời độc thân than vãn
giờ man dại thu càng lảo đảo lao vào nhau
cỏ buồn hát tình ca cô độc

trăng xa nghễu nghện cứng đờ
lây cứng đờ cho một kẻ sẽ nằm sấp xuyên đêm
chẳng thể khước từ mùa

đom đóm yêu nhau chằng chịt bãi tha ma
cỏ đau bầm dập
não mệt nhoài liên tục hỏi: đêm chưa?

nhân vật chính của bài thơ đã oằn oại như một sự thoát thai
chưa kịp thoát thai
đá trở về đá
giấc mơ đầm đìa một ban mai
chiều mãi dài hơn mọi chiều cộng lại
với kẻ mộng du chiều đi tìm con ốc
trong con ốc là một người hát tình ca thật buồn…


Tú Trinh
có lẽ là 2006.
trong hình là đôi mắt thật đẹp của SC, chụp bên bờ sông Thị Nghè, quán cafe của một thời sinh viên, 1 buổi chiều muộn, tím rất lạ của Sài Gòn.