Monday, October 17, 2005

Đoản ca cho Tita


Không trở lại nữa đâu. Trèo lên gác xép đi Tita nho nhỏ. Ở đó có lẽ mẹ sẽ không tìm thấy chúng mình và anh sẽ kể cho bé em nghe một chuyện kỳ lạ về đàn bò nhà mình.
Anh đã quên mất hết những trang sách anh từng đọc và nói thật đôi lúc anh phát xấu hổ vì sự lãng quên của mình. Anh đang lãng quên một cách gượng gạo. Ôi Tita bé nhỏ xanh xao.
 
.......
 
Tita yêu quý, ngày mai gió lại nổi lên rồi. Anh đang cố, đang cố hết sức đây để đàn bò nhà mình không bị bốc cao lên trời. Nhưng anh mệt quá rồi.
Có thể anh sẽ gục ngã trên cánh đồng bông ngùn ngụt gió.
Tita em, hãy thứ lỗi cho anh vì tất cả những từ ngữ rẻ tiền này, những từ ngữ anh viết ra mà không cai quản nổi chúng. Tita em, khi đó, hãy leo lên gác xép nhà mình. Mẹ sẽ không tìm ra em đâu. Rồi thì, em thấy đấy, những câu chuyện cũ mình lại kể về điều xa xưa.
Vòng quay cũ vẫn lại liên hồi bất tận kéo anh đi.
 
.......
 
Tita ơi, ngày mai anh sẽ không dậy nổi nữa, đừng đánh thức anh chi. Anh mệt mỏi quá rồi. Anh thử những kinh nghiệm cổ xưa lời thầm thì vút ngang quật rát mặt. Nỗi nhớ về xa xưa đang hát chết cánh đồng buồn. Tay xoắn dọc xoắn ngang, anh chán nản. Anh đã ngã xuống đồng bông ngùn ngụt gió. Và những mảnh hồn mình phiêu bạt dọc ngang không đáp lời nhau.
 
.......
 
Không trở lại nữa đâu, Tita ơi, anh không trở lại. Ngày mai trời sáng, em hãy mặc kệ tất cả. Mẹ réo gọi tên chúng mình dưới kia mà nguyền rủa. Đàn bò thống thiết gọi ngón tay ráp của em dắt chúng đi. Mặc kệ hết đi em. Leo lên gác xép này đi, hãy leo lên. Rồi em gieo mình xuống. Anh ở trong em.
 
.......
 
Mạn Vũ 

Sunday, October 16, 2005

Tháng 10, những khi...


Cho An Tôn

khi yêu thương sắp thành cổ tích
thành phố lên cơn sốt
hầm hập thân thể hơn 300 tuổi
nhiệt độ sinh-vật-em như một liều thuốc an thần
ru thành phố sốt chìm vào giấc ngủ
dịu dàng
mê sảng

khi thật thà bị tuyên án
thành phố lại lên cơn sốt
loay hoay cái rùng mình vì một điều chưa kịp xa ngái
xao xuyến từ cơn say trẻ con, dùng tạm như thuốc an thần
ru trải nghiệm chui vào ngăn tủ
uốn éo và hóa đá
hình mũi tên
ghim phía trái

khi thuốc an thần là café
làm dịu đi bằng cách khiêu khích
hình như cảm giác về nhau
vẫn dạng thức sống

nỗi buồn lỗi thời
nỗi buồn đông như mưa
rơi an nhiên để biết mình đọng lại
rửa nhuần để biết mình kết tủa

Tú Trinh
10.2005