Wednesday, March 30, 2005

Đêm La Rô (*)

2005

xuyên đêm
những con thằn lằn phố núi cao nguyên nhìn sinh vật lạ
đến từ... trái đất
nén cười ngất vì... nhột, những vòng tay cố siết,
cố ôm con La Rô, mong mỏi chút hơi ấm trong đêm đen
từ lớp nhung mịn màng người ta làm thú nhồi bông hay từ
một cuốn sách nobel mà nhiều người thắc mắc
orange without sugar
solitude chíp chiu...
slow slow
row row

xuyên đêm
đêm đủ dài cho những vòng tay khẳng khiu
cố ôm trọn núi đồi
đêm đủ dài cho những vực sâu nảy chồi non ảo giác
La Rô, có nghe ta nói gì không
nơi nào cũng khát
chồi non khát
vực sâu khát
ảo giác khát
cánh đồng và cái giếng khum khum tròn kia cũng khát
La Rô của ta, mi khát một sự quyết đoán
đừng chùng chằng mãi thế, La Rô,
con bướm nhỏ bỏ đêm xa rồi

một La Rô và một thi sĩ biết nhớ, biết cảm ơn
người đàn bà điên cuối con đường mặt trời
tặng cho chàng những bông hoa cẩm chướng đỏ
không có điểm cuối cho cuộc đời
ta đứng bên đường như một người hành khất
nhìn người ta quên nhìn và siết tay nhau để cảm nhận
vệt chai sần của hôm qua
những vết xước bạch kim
long lanh khát

những quả táo rừng
và cỏ hoa hoang dại dọc đèo cao ta vừa ngang qua
ngày hôm qua, hay hôm kia, hay ngày mai, có lẽ…
La Rô mơ mình không làm bằng lớp nhung êm mượt kia
để được khát
một cái quẹt mỏ bình yên của chú chim sẻ
tung cánh từ bình nguyên

bão tố trong lòng La Rô
trong những vòng tay đêm khư khư ôm siết La Rô
không không gian biểu hiện
thầm thì thì thầm chờ mặt trời lên tiếng
La Rô, có nghe ta nói gì không

có một dòng sông giữa những lời thì thầm
có một cơn khát băng ngang vực sâu
có một đêm mơ thấy La Rô
rồi lang thang cả đời tìm khỏanh khắc đập cánh chim sẻ...

(trời ạ, con lừa và tôi, ai là tôi, ai là con lừa?)

Tú Trinh

(*) nhân đọc lần thứ n-1 cuốn sách “Con lừa và tôi” (Platero y yo) của Juan Ramón Jiménez, nhà thơ Tây Ban Nha, giải Nobel Văn chương 1956, bản dịch Bửu Ý.

Wednesday, March 2, 2005

Cao nguyên

Phố ngắn mênh mông một khuya xe dừng lại
những con đường chạy rối quanh chân
lặng hai nhịp
kịp bâng khuâng với cỏ dại
rạc bàn tay quên siết một bàn tay
*
ngã ba này trời thật xanh cho ánh mắt
đứa trẻ núi lần đầu tiên được chụp hình
nụ cười đá trong veo không bận tâm kinh nghiệm hạnh phúc
thắp rạng rỡ trụ bình minh
*
kịp nhặt nơi cỏ dại một dịu dàng vết xước
bình yên xa hơn nỗi thao thiết dã quì
kịp nhặt từ chiều hoang vu khoảnh khắc ngược sáng
lấp lánh đen một lần mộng du...


Tú Trinh
2005

Link