Friday, April 30, 2004

Sang mùa

2004

những cánh đồng hoa trắng thỉnh thoảng hiện về trong giấc mơ
nhắc mùa đang sang trong mơ hồ tiếng chim khàn buổi sáng
lồng ngực tràn nỗi khao khát kì lạ
mưa trơn tru những dự cảm kì lạ
tỉnh giấc giữa bao la
nghe gió thổi tung những xếp đặt không hồn
ngày hân hoan bắt đầu từ khuôn rỗng

cánh đồng hoa trắng thường trực trong giấc mơ
ban mai đi về giữa thênh thang bài hát cũ
thôi mong ngóng khát khao
thành phố đón mưa
ầm ì thác lũ
trôi tuột những dự cảm quen
khuôn rỗng đầy ắp những gương mặt
Người…

sang mùa
bắt đầu từ việc soi gương nhận diện mình
nét tàn phai trên gương mặt cô gái đêm qua
vẻ u mê trên gương mặt gã đàn ông hào nhoáng lướt qua
… a, thấy lấp ló một khuôn mặt trẻ con
xin một ngày với ngây ngô!

cánh đồng sang mùa không còn hoa trắng
giấc mơ hoang hoá
ai đi về giữa khánh kiệt
Mưa…

Tú Trinh

ư a muối


nhặt bằng hai tay
dẫu bé xíu xiu
cho mình một tinh thể muối
lấp lánh như kim cương,
giác n góc,
thứ kim cương thời kì đồ đá
giác mặn

ra suối mà vốc nước lên miệng
nước xuống cổ và hát bài ca lắng
ruộng không xa
ruộng xa
chưa đi xa nên cũng chỉ đoán
nơi kia cũng mằn mặn chát chát muối

nước biển hồng cả cánh đồng ngang qua,
sắp mùa
thảng hoặc gặp dấu dân người nông dân vẹn nguyên giao chỉ
bấm năm ngón hằng như cha Thánh Gióng
ướm chân mình
lọt thỏm
nhiều lần vẫn chẳng hoài thai nổi một ngọn sóng
làm sao đi xa?
ứ a
ừ à

cũng bàn chân
trần
đụn muối trắng xoá kẹp chiếc xe đạp nhỏ xíu
cứ liên tưởng những vạch núi cao ngất dựng đứng mùa tuyết trong phim người da đỏ
ruộng ở đây hồng
kìm đôi chân khẳng khiu thằng nhóc
nhấn bàn đạp, rướn
hình như người ta cũng rướn người để mang trong mình một cái mới
không còn thời kỳ nguyên thủy
nên người ta không cười
thằng nhóc khóc khi để trượt bị gạo xuống cánh đồng muối
tung toé xoè hoa trắng
những thửa ruộng hồng vẫn trơ, tôi ướt

ở gần
cái mặn đối
ư ừ
ư ử
ở xa
cái mặn đáp
í à
í a
vẫn có một lòai cây chưa kịp biết tên trụ đất nghiêng ngó
đã muộn một lối muối
không có dòng suối nào quanh đây đời đời kiếp kiếp
wedding champange vẫn mằn mặn ừ mặn mà

muối này
quanh là muối
vẫn chưa thể đi xa
í a
nhặt bằng hai bàn tay
tinh thể muối
nhặt bằng hai bàn tay
tiếng í a

trong cơn bệnh,
cảm muối
nhặt bằng hai tay giấc mơ ngày hoài thai ngọn sóng
í a
ì à
a

Tú Trinh
Phan Rang, một chằng đường đến 2004

Saturday, April 24, 2004

Điện thoại giữa khuya

24/4/2004

cũng lâu rồi không có điện thoại giữa khuya
thắc thỏm nhớ tiếng chuông reng xoáy vào đêm nông nổi
chuyện còn theo mãi ngày sau
khi phẳng lối
lúc thêm nhiều ngã rẽ
lấp ló bình yên nguyện cầu

không có cái nắm tay hồi sinh, cứu rỗi
phía sau sau thanh âm
những hạt than vô tri không thèm ngủ
tung tẩy đưa đẩy rưng rưng khứ hồi

bên này và bên kia
câu chuyện nhích lên từng chút như những chiếc kim đồng hồ sắp hết dây thiều ủ rũ
cố dìu nhau qua hai miền riêng sương khói
tiếng nấc cũng rì rầm như sợ màn đêm luận tội

gác máy giữa muôn trùng sóng dội
đôi mắt còn thăm thẳm đong nhau

những khuôn mặt hồn nhiên trong mớ hỗn độn nát nhàu
theo thổn thức trầm ngâm nằm ngoan lên gối
nói mớ khản giọng

bình yên xa hơn khoảng cách trầu cau
thảng thốt tiếng chuông xoáy tung an nhiên còn gượng
im bặt đêm dừng tay bồi hồi

cũng lâu rồi đêm không nông nổi
những giấc mơ khuất lấp ban mai.

Tú Trinh
Cho những ngày bình yên giả bộ, ngủ sớm và… ko nghe điện thoại.

Friday, April 23, 2004

Tò mò

Qua những tầng cao ốc
Sài Gòn nghe
Đêm, lũ trẻ nhà xì xồ ngoại ngữ
Trẻ phố ngoái đầu thòm thèm
con chữ
Giấu mặt tuổi thơ đâu đó vỉa hè...

Tú Trinh

Link

Thursday, April 1, 2004

Cà-lem

phía không anh,
em triết lý cuộc tình cũng giống như cà-lem
hay mè nheo đòi anh buổi tan trường
ngày áo trắng
anh nuông chiều, nhưng…
cà-lem chỉ mình em tan trong đó
nắng ngoài hiên thở dài nên cỏ
cũng thôi xanh

biết không anh,
mỗi tiếng khóc chào đời là một ngõ nhỏ
đầy hoa
em cũng có một cổng vòm dây thường xuân
cổ tích
anh không thấy nên xuyên qua mà chẳng biết
ngoảnh lại đã hút bóng một mái nhà…

ngỡ bốn bàn tay nhưng rồi trắng từng
bàn tay
anh chọn cho mình vị mồ hôi khác
em vẫn thích ăn cà-lem và tan vào
khuya khoắt
thấy khói sương từ ký ức giăng giăng

chớp mi rồi ráo hoảnh bước chân
em vẫn đánh cược bằng đời mình
sấp hay ngửa, trắng hay đen… cũng em
ngờ nghệch
đi trong bình minh khát và trở về
hoàng hôn cháy
hoang vu trùm thành phố nhỏ xíu
triệu triệu dân

em
cà-lem
lành lạnh ê răng suốt bốn mùa không có hồi
kết cuộc
từ cổng vòm dây thường xuân mất dấu
mặt trời.

Tú Trinh
03/2004 bắt đầu viết ở Châu Đốc, An Giang trong đợt thực tập sưu tầm điền dã và hoàn thành sau đó ở Sài Gòn


Link