Thursday, July 31, 2003

Thơ cho bình yên

2003

nhiệt độ cao nên giấc mơ phải thấp để bù lại
cánh đồng cà rốt thật bình yên
đêm qua ta thấy mình là thỏ
sáng nay cơn sốt bỏ đi rồi
nụ cười lập tức mượn ngay đôi môi chưa kịp hồng với nắng
những chiếc răng chào mặt trời
và ta nghiêng người
gặp bình yên vài ngày nấp trong túi cà rốt bạn để bên thềm cửa

nỗi buồn thì đáng thương, người ta thấy nó xấu
còn cá sấu thật dễ thương trong tivi quán cà phê
đừng để ý cổ tích,
alligator! đầm lầy bình yên!
ta mang giấc mơ cá sấu duỗi mình sưởi nắng
bạn chở về ngoại ô trốn nỗi buồn
tung tóe bùn vào nhau
mấy ngày nữa bình yên theo tiếng bùn lộp ộp

“như con cá măng nghiêng giấc ngủ giữa khóm lau, ánh mắt vẫn đầy trăng…” (*)
cá không bị sâu răng nên mặt trăng khuyết hay tròn cũng bình yên
ta sẽ là con cá lưu manh để quẫy đạp trong trăng mà chẳng e dè chị Hằng chú Cuội
giấc mơ con cá không thèm thấy trăng cao
và cá thì chẳng thể leo trèo
đâu có ai nói cá té
bạn làm cho ta chiếc lồng đèn hình ông trăng
nến lung linh giữ bình yên đôi ngày

quên mất giấc mơ con người
nên bình yên chỉ mấy ngày, vài ngày, đôi ngày
vẫn cơn sốt, cái răng sâu và nỗi buồn chia ca trực
quên cả siết tay bạn rồi
nên bình yên bỏ đi ấm ức…

Tú Trinh
(*) thơ V.Basơ (Đức)

Wednesday, July 30, 2003

Mưa rừng

hè 2003


lều bạt ưỡn ngực phồng căng với gió
người nấp mình trong những cái nấm-ni-lông
mưa diễn thời trang lá cỏ
hoạ tiết những dấu giày

người Mạ đeo gùi nói tiếng Mạ
mưa nói tiếng mưa
em nói tiếng sợi tóc
kết chuỗi thành hiên mưa
rưng rưng kẽ chân người lạ

vách tranh ngậm tiếng lá
đất vang tiếng côn trùng
sâu ngún ngoảy lá mục
nấm tròn xoe đợi thức
melody rừng

chiếc máy ảnh jump vào hồn nhiên ngày mới lớn
bỏ quên đôi bướm ngoài mưa
hiên mưa nói tiếng mưa
cổ thụ trầm tiếng gỗ
jazz thiên nhiên tiếng nấm
lịch kịch tiếng click chưa xưa

Tú Trinh

Tuesday, July 8, 2003

hè phố

2003

mù nắng
không nhận ra mình nữa rồi
thắc thỏm giữa dòng lấp lóa trôi
là suối – sông, là thác – ghềnh, hay là biển phố?

mù gió
phố xiêu vẹo tiếng ồn, đèn đường tung toé xanh đỏ
cái chun mũi dài
que kem dỗi hờn chẳng kịp níu thêm tí ngọt êm trên môi cô bé
gió thổi tung những hơi lạnh vừa tan

mù mưa
cho đàn ve thỏa thê vốc ngụm nước trời dịu cây vĩ cầm xíu nữa thôi luyến láy
mưa ngân mùi cỏ xanh non
ve mỉm cười ngơ ngác
mưa nhảy chân sáo tung tăng trong bàn tay người xoè ra
cố hứng trọn mùa hè

mùa hạ mù mù trong cái so vai.

Tú Trinh