Sunday, December 30, 2001

thơ cho ít phút điện thoại

2001

không dự báo được hoảng hốt
bình tĩnh mà đau
thắt ngực khi bên kia yếu giọng
anh bệnh về rồi phải không?

nén để bung ra trong sự kìm hãm gắng gượng dăm phút
tình yêu
thật lạ
sống
bất ngờ
dù anh-em sắp ruỗng mục

em nói loanh quanh
như mùa thu và những vết xước buổi đầu với phố
kéo dài nội dung công việc
em lạc giọng kịp xen giữa những lời-thăm-hỏi-bình-thường-giả-bộ
người-con-gái-khác…
quặn lòng… có biết chăm anh?

im lặng nhiều hướng
không phải là đồng tình
im lặng, suỵt kẻo vết thương tỉnh giấc
im lặng để cố mím cười trước nhau thay vì… khóc ngất…
tình chưa xưa… biết đau mấy cho vừa?

thành phố thừa bệnh đau đầu giữa bất thường nắng mưa nhiệt đới
thành phố chỉ thiếu hai người rủ nhau tìm máng cỏ mùa đông
thèm đơn giản một cái siết tay
bây giờ quá là xa xỉ

mong ước chi
chưa bặt tin nhau và còn thoảng nghe nhau nói
dẫu đôi lúc muốn bước chân qua những lần hấp hối

an nhiên nghiêng về phía không dự cảm
không thể khác hơn tuyệt vọng xót xa thịt da và thanh âm tít… tít… tít… tít…
ậm ừ, ừ thôi…

Tú Trinh